Hai Mươi Sáu Năm Lưu
Đày
Cuốn sách Hai Mươi Sáu Năm Lưu Đày là một bản cáo trạng nói đến tội ác của chế độ CSVN trước lương tâm nhân loại. Người CS áp dụng chủ thuyết Tam Vô, mà trong đó 3 yếu tố cấm kỵ của họ là Vô Tổ Quốc, Vô Gia Đình và Vô Tôn Giáo. Yếu tố thứ ba đã ảnh hưởng trực tiếp đến tác giả Huỳnh Văn Ba, tức Thượng tọa Thích Thiện Minh. Tác phẩm Hai Mươi Sáu Năm Lưu Đày trình bày những án tù cực hình, dã man mà người tu sĩ bất khuất chịu đựng. Ông mất ngôi chùa nơi thờ phượng, hành đạo, ông mất quê hương trong 26 năm lưu đày xa xứ, ông mất quyền làm người với nhân vị xứng đáng của một nhà tu hành. Xin hãy lắng nghe tiếng lòng của ngài Thiện Minh để thấy rằng đức tính bi trí dũng của người con Phật vẫn sáng ngời trước những đàn áp của bạo lực. (Việt Hải) --------------------------------------------------------------------------------
“26 Năm Lưu Đày”
của
|
Thượng tọa
Tôi hân hạnh được cô Trâm Oanh bên Đức Quốc gửi biếu cuốn "26 Năm Lưu Đày" của Thượng tọa Thích Thiện Minh. Tôi như bị thôi miên nhìn vào cái đề tựa. Hai mươi sáu năm là một khoảng thời gian quá dài, thời gian mà vị tu sĩ chịu đựng bao nhiêu nỗi nhục nhằn bị tra tấn, những cực hình lên tinh thần và thể xác. Tôi đọc 12 chương sách hay xuyên suốt 270 trang giấy, mà mỗi chương chuyên chở tiếng lòng bất khuất của vị tù nhân lương tâm đáng kính này.
Thượng Tọa Thích Thiện Minh có thế danh là Huỳnh Văn Ba,
sinh trưởng tại tỉnh Bạc Liêu. Trong chương 1 của sách, ngài cho biết là thân
phụ là một tín hữu Cao Đài: "Cha tôi có tấm lòng nhân hậu, tính tình rộng
rãi hay giúp người. Mẹ tôi là một người đàn bà hiền thục, mẫu mực vất vả quanh
năm vì chồnng con.” (Tr. 8) Có lúc gia đình phải tha hương cầu thực tại Vĩnh Bình
(Trà Vinh). Chính tại nơi đây cậu bé Hùynh Văn Ba đã có duyên với cửa Thiền và
được cha mẹ cho phép xuất gia. Năm 17 tuổi (1972) tác giả thọ giới Sa Di và năm
22 tuổi (1977) thọ Cụ Túc Giới do Hòa Thượng Thích Trí Thủ, rồi sau này được cử
về trụ trì tại một ngôi chùa tại Vĩnh Bình và đã được đồng bào Phật tử tại đây
gọi thân mật bằng các tên “ông đạo, huynh, cậu và thậm chí bằng con, bằng cháu
nữa".
Chương 2 kể về biến cố đau thương 30 Tháng 4 xảy đến như
một cơn đại hồng thủy mà dùng hai cụm từ ngữ là "Ách Vận Đại Biến"
hay "Hắc Ám Nhật Tử" (Ngày Đen Tối). Sự hống hách của các cán bộ Việt
Cộng sau khi xâm chiếm miền Nam, với tinh thần Tam vô chủ nghĩa: vô gia đình,
vô tổ quốc và vô tôn giáo. Tên cán bộ Hai Thổ, xã đội trưởng du kích, ngang ngược
chỉ vào tượng Đức Phật Đản Sinh, cười khinh khỉnh tuyên bố xấc xượt:
"Thằng Phật nhỏ xíu này nó không có công làm cách mạng để đánh đuổi Đế
Quốc, tại sao phải thờ nó? Nó ngồi một chỗ, để chờ người ta đem quà lại dâng
cúng. Nó là thành phần giai cấp bóc lột mà!”. Đoạn y bước lên Chánh Điện lấy
tay sờ vào tượng Phật Thích Ca Mâu Ni và nói: "Thằng Phật nầy ăn gì mà mập
quá vậy!". Một lần khác sau khi Thượng Tọa bị bắt, Hai Thồ vào chùa chỉ
tay tượng Phật nói: "Thằng Thiện Minh đã bị bắt giam rồi, còn mấy thằng
Phật xi măng nầy cũng sẽ áp giải đi luôn". Theo chủ trương tiêu diệt ảnh
hưởng của tôn giáo bằng cách khống chế và tịch thu mọi phương và tài sản của
các tôn giáo, ngôi chùa Vĩnh Bình của ngài bị chiếm cứ bởi bạo lực của giới cầm
quyền, mà đến nay Cộng Sản vẫn chưa trả lại tài sản này cho ngài.
Chương 3 và 4 thầy Thiện Minh mô tả cảnh tù tội. Thầy có
kiến thức về thuốc nam cũng như châm cứu và biết võ thiếu lâm. Thầy làm công
tác từ thiện, phụ trách mở thêm một phòng thuốc nam, châm cứu từ thiện tại chùa
Từ Quang, ngoài phòng thuốc tại chùa Vĩnh Bình, khi gặp một đứa bé đau nặng gần
chết vì cơn bệnh hô hấp, thầy ra tay cứu chữa cho bé. Đứa bé khỏi bệnh, người
cha đến cám ơn thầy. Anh này là một kháng chiến quân phục quốc. Duyên thời cuộc
đưa đẩy thầy vào Mặt Trận Nghĩa Quân Cứu quốc, Việt Nam Dân quốc. Khi bị bại
lộ, thầy đứng ra nhận tội chỉ huy để tình nguyện hy sinh, vì càc anh em khác có
vợ con. Thời buổi ban đầu khi CS chiếm được miền Nam, họ cai trị bằng nanh vuốt
độc ác. Tội chống phá "Cách Mạng" lãnh án tử hình dễ dàng.
Tác giả của sách "26 Năm Lưu Dày" rất thích
văn thơ, bằng chứng là nhiều trang sách đã được đăng thơ. Bốn câu thơ sau đây
cho thấy tâm hồn thích thi phú của thầy:
"Tu sĩ quyết chùa am bế
cửa
Tuốt gươm vàng lên ngựa xông
pha
Đền xong nợ nước thù nhà
Thiền môn trở gót phật đà
Nam Mô..."
Tác giả thuật lại vì tin người nên âm mưu trốn trại tù
bị bại lộ, đưa tới một số người bị bắt, trong đó có người em ruột của thầy,
Huỳnh Hữu Thọ, vì mang theo vũ khí yểm trợ cho cuộc vượt ngục tại trại giam huyện
Vĩnh Lợi. Thầy Minh và các đồng chí được chuyển sang trại tù Minh Hải. Đây là
nơi giam giữ những người mới bị bắt với nhiều tội trạng khác nhau, giam vào đây
là để điều tra khai thác vì nơi này có đủ mọi biện pháp được áp dụng khắt khe
trong công tác tra hỏi. Tại đây, từ việc đánh đập bằng tay chân, bằng gậy gộc,
bằng dùi cui, bằng báng súng cho đến cùm, quyện, giam vào phòng giam riêng là
điều xảy ra hàng giờ hàng buổi. Trại giam có đủ mọi cán bộ, công an từ Bắc vào
Nam, kể cả kháng chiến lâu năm cho đến những tên công an loại mới vào ngành mà
dân gian thừơng gọi là bọn “công an 30/4”. Họ đều có những ngón nghề độc đáo để
điều tra, nào là đánh túi bụi, đánh kiểu trên đao dưới búa, còng tay đứng, còng
chéo tay sau lưng, còng ngồi đan chéo hai tay. Họ dùng nhục hình để điều tra,
bản thân thầy khi giam giữ tại đây, cũng không tránh khỏi những nhục hình này.
Hàng ngày hai chân thầy luôn ở trong cùm, bị cùm suốt ngày đêm, suốt tháng
quanh năm. Hai chân bị cùm quyện tại chỗ, không thể đứng thẳng được nên dần dần
bị tê liệt. Còn tiểu tiện thì trong một cái hũ, mỗi khi đi vệ sinh phải nhờ
người khiêng hũ lại dùm. Hũ vệ sinh vừa có phân, vừa có nước tiểu. Mỗi ngày
công an cho người đem đổ. Có khi đến 2-3 ngày mới đổ nên phân và nước tiểu tràn
ra ngoài ướt cả chỗ nằm bốc mùi hôi thối! Sau khi đổ hũ, công an ra lệnh tù
nhân phải vào ngay thật nhanh cho nên chiếc hũ chỉ rửa sơ sài, sau đó họ múc
nước ngay chỗ rửa hũ mang vào cho những người đang bị cùm trong quyện như thầy
để tắm. Mỗi người trong cùm chỉ được vài ca nước. Ca múc nước tắm cũng là ca
đựng cơm ăn hàng bữa…Chiếc hũ luôn luôn còn sót lại phân người, nhất là phân
cao lương loại lương thực rất cứng ăn vào khó tiêu, loại này dùng để ăn độn
thay thế cơm. Khi tắm phân dính cả vào mặt, vào đầu đó là chuyện thường ngày.
Phòng giam kỷ luật rất chật hẹp khoảng hơn 3m2 mà nhốt có khi lên đến 20 người,
chỉ ngồi cũng không đủ chỗ làm gì có khoảng trống để nằm.
Trong vòng lao lý tác giả xót xa cho gia đình, nghĩ về
hoàn cảnh của mình, là người anh lớn vì thời cuộc oan khiên: "Vì hoàn cảnh
quá khổ nghèo do thảm trạng xã hội, nên gia đình thầy gồm: Em thứ 7 của thầy
tên Nghĩa phải nghỉ học để đi bán bánh mì dạo nuôi gia đình. Em thứ 6 tên Nhiều
phải đạp xe vua, loại xe phải đạp bằng 2 chân, phía sau có gắn cái thùng để chở
thêm được vài người. -Em thứ 5 mới lập gia đình hơn 1 năm, vừa sinh được một bé
gái, bị nghi ngờ có liên quan vụ án nên đã bị tù . Em gái thứ Tư bán mía,
khoai, cóc, ổi,...trước nhà. Hãy đọc tiếp:
“Mẹ tôi tuổi cao sức yếu lại bị
bệnh thường xuyên vóc người mỗi ngày một gầy mòn, thân hình tiều tuỵ lo buồn vì
chồng, vì con, tức cha tôi vừa qua đời cách đây mấy tháng, nay đến tôi và đứa
em trai thứ Năm đều bị tù tội. Một điều xót xa là các em tôi còn thơ ngây nhỏ
dại đang trong lứa tuổi cắp sách đến trường, tuổi chỉ biết ăn, biết học, biết
chơi. Nay đành từ giã mái trường để tìm kế sinh nhai, vừa nuôi mẹ già đang đau
yếu, vừa dành dụm ít tiền hàng tháng để đi thăm nuôi 2 người anh đang ở tù tận
mũi Cà Mau... Em trai tôi là một học sinh hiền lành ngoan ngoãn, học rất giỏi,
không những lễ phép với thầy cô mà còn rất có tình có nghĩa với bạn học cùng
lớp và rất mực hiếu thảo với mẹ cha. Em học luôn đứng nhất, nhì trong lớp lại
được bầu làm trưởng lớp nữa! Nhưng vì hoàn cảnh… nên lỡ dỡ việc học hành. Có những
buổi đi bán bánh mì ngang qua trường cũ, em cố đi qua thật nhanh, và kéo chiếc
nón sụp khỏi vành tai để cho các bạn đừng nhìn thấy. Thật ra trong lòng em rất
tiếc nuối và rạo rực trào dâng một nỗi niềm nữa vui nữa buồn khôn tả. Em hình
dung lại hình ảnh của thầy cô, của bạn bè … đôi chân em dường như muốn chùn
lại, nước mắt lưng tròng."
Văn phong của tác giả trung thực trong nỗi chua xót
trong tâm can của tôi. Là một tăng sĩ, một sĩ phu không khuất phục bạo lực. Tôi
đọc đoạn thầy đấu khẩu với tên Nguyễn Ngọc Cơ tự là Sáu Búa, Viện trưởng viện
kiểm sat nhân dân tỉnh Minh Hải. Lý do mà ông ta có biệt danh là Sáu Búa vì
thời kỳ còn hoạt động trong rừng rú ông này phụ trách thi hành án tử hình. Một
hôm nọ, tòa án xử tử hình một bà lão trên 70 tuổi, tuổi đã gần đất xa trời, cụ
bà bị khép vào tội "làm điềm" tức là chỉ điểm viên cho quân đội VNCH.
Đáng lý ra ông ta thi hành án xử tử bằng mã tấu, nhưng đây là phiên tòa nhân
dân lưu động đặc biệt, nên khi xử xong là thi hành án ngay. Hôm đó ông không
đem theo mã tấu bên mình, nên đành tạm mượn 1 chiếc búa của dân làng. Ông phải
vất vã đập đầu bà cụ đúng 6 nhát búa thì bà mới tắt thở. Người chứng kiến sự
kiện man rợ trên cho rằng cụ bà bị hàm oan nên khi chết đôi mắt cứ mở trao
tráo, mà không chịu nhắm nghiền lại.
Ra tòa xét xử, thầy Thiện Minh bị Sáu Búa hỏi vặn như
răn đe:
- Anh có sợ chết không?
Thầy trả lời:
"Mọi người trên đời này chỉ chết có một lần, nhưng
ai ai cũng muốn sống, và cũng chẳng có ai sống mãi trên đời, nhưng sống hay
chết như thế nào để có ý nghĩa, có ích cho đời đó mới là điều quan trọng bởi vì
"Tử đắc kỳ sở". Tôi làm việc này để đồng bào được sống đúng ý nghĩa
của con người, đúng với Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền theo nghị quyết 217A ngày
10-12-1948".
Sáu Búa hỏi tiếp:
- Sống đúng với ý nghĩa của Tuyên ngôn quốc tế nhân
quyền là như thế nào ?
Thầy trả lời: "Phải có quyền sống, quyền tự do và
quyền mưu cầu hạnh phúc. Dân quyền không bị tước đoạt, giá trị nhân phẩm của
con người không bị chà đạp, mưu cầu hạnh phúc bằng sự chân chính chứ không phải
tóm thâu của kẻ khác đem về cho mình làm chủ"
Ông ta lại nói tiếp:
- Nhưng, nếu chúng tôi đem anh xét xử với tội chết thì
anh nghĩ thế nào ?
Thầy trả lời:
- Nếu cần phải sống cho sự nghiệp và lý tưởng được sống
mãi ta phải cố sống và nếu cần phải chết cho sự nghiệp và lý tưởng được sống
mãi, đôi lúc ta cũng vui vẻ chết, đó là sự dũng cãm hy sinh để trở thành bất
tử, đối với nhà tu là thánh hóa linh hồn. Sáu Búa lắng nghe. Thầy tiếp lời:
- Vả lại ông biết rồi đạo Phật chúng tôi chết là giải
thoát.
Ông ta nói:
- Thôi đừng giảng đạo ở đây nữa, chừng nào về chùa cứ mà
giảng đạo, sợ không chịu nổi nửa mức án, chứ làm gì có thể về chùa.
Thời gian "làm việc" hơn nửa giờ đồng hồ, hai
bên cứ đấu lý qua lại vẫn chưa đi đến đâu. Sáu Búa lườm nguýt tỏ vẻ khó chịu và
hỏi thẳng vào nguyên nhân "làm loạn, phản động":
- Anh cho biết ai là người đứng đầu tổ chức Trung ương
của anh ?
Thầy Minh trả lời:
- Ở Trung ương có Thượng Tướng Trần Văn Trà và Bà Nguyễn
Thị Bình.
Ông ta đổi sắc mặt lấy tay đập bàn và nói một cách hằn
hộc:
- Tại sao anh lại dám khai hai đồng chí cao cấp của tôi,
trong khi hai đồng chí này có mấy chục năm tuổi Đảng, đã đóng góp nhiều cho
cách mạng để đem đến sự thành công vẻ vang như ngày hôm nay, mà anh cho rằng
phản động như anh vậy à! Tại Sao anh không khai cả tôi luôn đi, tôi tên là
Nguyễn Ngọc Cơ tức Sáu Búa nè !
Khi nghe xong câu thách đố, thầy tỏ thái độ khó chịu và
nhìn Sáu Búa nói thêm:
- Xin lỗi ông tôi không phải là quan, chứ nếu tôi là
quan thì tướng mạo của ông xin làm lính tôi, tôi cũng không nhận, thì khai ông
làm gì?
Có lẽ bị cú sốc bất ngờ như xối gáo nước lạnh vào mặt,
Sáu Búa nổi nóng liền vói tay chụp lấy cái bình trà để trên bàn và dự định ném
vào người thầy. Theo sự tường thuật, thầy điềm nhiên phát biểu:
- Tư cách một ông Viện trưởng viện kiểm sát nhân dân cấp
tỉnh, mà có hành vi thất sách đối với người tù chính trị tôn giáo như tôi à!
Sáu Búa bỗng dừng tay lại và quát to:
- Đồ ngoan cố, mầy là tên phản động, chuyên khuấy đục và
bôi bẩn Đảng, mầy về đi!
Chúng ta thấy rằng giới luật pháp tuân lệnh Đảng CS u mê
chỉ là bọn vô lại, côn đố tiếp tay cho tội ác để đàn áp nhân dân mà thôi.
Một trường hợp thương tâm khác khi thầy kể lại trong
chương 5 là:
"Tôi còn nhớ chỉ sau ngày 30-4-1975 vài hôm, thì
ông xã trưởng chính quyền cũ thường được gọi là ( ông xã Điểm) ông xã này trước
kia thường bắt nhiều Việt Cộng ban đêm bò ra gài mìn phá đường, phá lộ giựt sập
cầu và rãi truyền đơn v.v… Đến khi Sài Gòn đổi chủ, Việt Cộng tiếp quản chính
quyền thì ông xã Điểm bị đem xử tử tại xã. Trước khi xử bắn họ tập họp dân lại
để kể tội ông, dân theo Việt Cộng dùng cây, kẻ dùng đá, đòn gánh đánh đập túi
bụi, đầu cổ ông bị giập nát, mình đầy máu me, máu tuôn chảy đầm đìa lênh láng
mà họ còn không buông tha. Trong khi hai tay bị trói chặt, miệng nhét đầy giẻ
và thêm một trái chanh rồi bịt miệng bằng một chiếc khăn đen, đã vậy mà hai ba
người còn dùng mấy cục đá thật to chạy đến đập vào đầu ông xã Điểm một lần nữa,
trước khi lôi kéo thân ông đến một gốc cây họ buộc thật chặt và bắn ba phát
súng. Khi nạn nhân ngã qụy tên trưởng toán đến bên xác nắm tóc lên và nả vào
màng tang một viên đạn gọi là “ân huệ sau cùng” trước khi kéo xác lấp vào
hố."
Khi được chuyển sang trại cải tạo Cây Gừa lại âm mưu
vượt trại và rồi bị thất bại. Năm bạn đồng tù toa rập đào lổ thoát thân, khi
nội vụ bất thành, một người bị xử tử, bốn người còn lại bị đày ra miền trung,
giam vào trại tù Xuân Phước, nằm trong một thung lủng tử thần, nơi rừng thiên
nước độc. Nơi đây tác giả sau cùng lại gặp nhiều tù nhân của càc tôn giáo được
giải về đây. Xuân Phước khét tiếng với khu kỷ luật gồm 3 loại cùm, loại khoen
tròn, loại khoen chữ V và loại khoen chữ V có khía hình răng cưa. Tùy theo thái
độ của người tù mà họ ứng xử, hoặc phát cơm chan ngập nước muối, ăn vào mặn
đắng không tài nào nuốt nổi. Đặc biệt trại tù xử dụng những tên gọi là Trật tự
để trù dập, đánh đập, bớt nước uống, bớt cơm của tù nhân. Ở trại K1 có tên Tân
mang tội hình sự là bộ đội CS, đã từng ăn gan người ở Campuchia, nên đôi mắt
lúc nào cũng đỏ ngầu trông phát khiếp. Tại nhà tù Xuân Phước sự ngược đãi tù
nhân rất tàn tệ, người tù sống trong cảnh thiếu thốn mọi bề, vô cùng nghiệt
ngã. Nhiều tù nhân bị kiệt sức vì bị cưỡng bức lao động khổ sai hoặc bị đánh
đập tàn bạo man rợ, tính trung bình thì tháng nào cũng có vài người chết. Có
khi chết liên tục một tháng 3 đến 5 người, đây là chuyện thường xảy ra và thầy
đã ra câu thơ:
"Trông thấy người khác
chết
Trong lòng rất xót xa
Nửa thương xót kẻ chết
Nửa nghĩ tới phiên
ta...!"
Ở hoàn cảnh cùng kẹt không lối thoát người tù đâm ra ù
lì liều lĩnh. Một khi chí đã quyết nên phải ra tay, từ đó thầy Thiện Minh cùng
với một số bạn đồng tù thân quen trong trại đứng ra tổ chức cướp trại giải
thoát cho tù nhân bạn, âm mưu là định giải cứu đem đi 700 người trong số hơn 1000
người của trại. Tất cả sẽ cùng nhau hoạt động trong rừng và hợp tác đấu tranh.
Nhưng sự việc bị bại lộ cho nên tù nhân nổi loạn bị bắt và bị cùm quyện tay
chân ngày đêm hơn 3 năm.
Trong thời gian điều tra thầy bị đánh đập dã man, đặc
biệt những trận đòn hội đồng, bị đánh tập thể gồm có các tên cán bộ an ninh của
trung tâm. Chúng đánh bằng báng súng, bằng tay chân và 100 roi điện. Trong một
buổi điều tra để khai thác cung để bắt thêm người, các tên đao phủ an ninh trại
đánh thầy bằng tay chân tới tấp vào thân thể, đầu, mặt. Phía sau có một tên cán
bộ khác dùng họng súng dài, thúc mạnh vào lưng trúng ngay lá phổi làm thầy bị
trọng thương té ngất xỉu, máu tuôn ướt đẫm cả áo quần. Sau khi tỉnh dậy, những
tên hung thần nầy không cho thầy thay quần áo, thầy đành mặc áo dính máu luôn
cho đến khi rách nát. Hậu quả, vết thương lá phổi của thầy đến giờ này cũng còn
dây dưa chưa dứt hẳn, nó thường đau buốt và ho liên tục mỗi khi trái gió trở
trời. Đánh đấm bằng chân tay và bá súng chưa đủ, chúng đánh tiếp thầy 99 roi
điện chỉ vì đếm lộn một roi. Đến khi kết thúc điều tra vụ án trốn trại các tên
nầy lập hồ sơ quy kết thầy tổ chức “chống phá trại giam".
Một bài thơ kỷ niệm được thầy cảm tác như sau:
«TU TÙ...!
Thêm dấu chữ Tu biến chữ Tù
Chung thân hai án ở thiên thu
Tay còng, chân quyện nơi u
tối
Cửa sắt, tường cao chốn mịt
mù
Thân thể hình hài trông yếu
kém
Tinh thần, trí tuệ sáng
trăng thu
Thiên đàng, địa ngục phân
hai nẻo
Nửa kiếp thầy tu nữa kiếp
tù...!
Nửa kiếp Thầy tu nửa kiếp tù
Thiền môn giã biệt bước chân
du
Từ bi trí tuệ tình thương
gọi
Bác ái nghĩa nhân xóa hận
thù...
Y chiến ngày đêm luôn mặc
giữ
Nâu sòng kinh kệ gác công
phu
Nước non đáp trả tròn xong
nợ
Tín, Hạnh, Nguyện, thành vẹn
kiếp tu...!”
Trong trại tù thầy gặp những bạn đồng tù của các tôn
giáo bạn như: Ông Phan Đức Trọng, 72 tuổi, là Giáo hội trưởng giáo hội
"Hòa bình chung sống" ở Tây Ninh, ông là con nuôi của Trung tướng
Trần Quang Vinh, Tổng Tư lệnh quân đội Cao Đài. Ông Trần Văn Nhành, một tín đồ
thuần thành của đạo Hòa Hảo thuần tuý. Quý Linh Mục Nguyễn Văn Vàng thuộc dòng
Chúa Cứu Thế, Linh Mục Nguyễn Quang Minh thuộc nhà thờ Vinh Sơn, Linh Mục
Nguyễn Luân, thuộc giáo xứ Phan Rang, Linh Mục Nguyễn Tấn Chức, và nhiều nữa.
Sống trong trại, tù nhân bị bạc đãi, quần áo bị mục nát, quần đùi không còn đủ
để che thân. Linh Mục Vàng bị ghẻ mủ khắp thân thể, ngoại trừ trên mặt thì
không có, ghẻ mủ dầy như dề cơm cháy khét đen, còn Linh Mục Nguyễn Quang Minh
thì bị đánh trọng thương, đánh ho ra hộc máu miệng, và cả hậu môn, chỉ vì đem
vào trại vài chiếc bánh “thánh" để rồi qua đời sau đó mấy ngày. Riêng Linh
Mục Nguyễn Luân bị bệnh phổi nặng, vì chứng ung thư phổi. Do nhiều năm trong kỷ
luật bị tra tấn, đánh đập, thầy Thiện Minh bị chứng viêm phổi nặng. Những lúc
gần đây tôi được biết thầy thường ho ra máu.
Tình cảm liên tôn khi Phật giáo và Công giáo chia sẻ
những khổ đau vì tai ách giặc Cộng. Cha Nguyễn Luân có biệt hiệu là ông Ba
Không. Lý do những tên giám ngục thấy giam hãm ngài nơi kỷ luật quá lâu nên mời
ngài lên "làm việc". Họ chỉ cần yêu cầu Linh Mục viết tiêu đề là:
"Cộng Hoà Xã Hội Chủ
Nghĩa Việt Nam Độc lập - Tự do - Hạnh phúc"
và ký tên vào thôi! thì chúng sẽ cho Ngài ra khỏi hình
phạt kỷ luật ngay. Thế nhưng Linh mục Luân lúc nào cũng viết như sau:
"Cộng Hoà Xã Hội chủ
Nghĩa Việt Nam
Không độc lập - Không tự do - Không hạnh phúc".
Không độc lập - Không tự do - Không hạnh phúc".
Những tâm tình giữa Thượng Tọa Thích Thiện Minh và Linh Mục Nguyễn Luân "Ba Không" là khi xứ
sở thật sự có tự do nhân quyền, thì một ngôi Chùa và một ngôi Giáo đường được
xây kế bên nhau để lễ Giáng Sinh hay lễ Vu Lan thì Con chiên bên Công giáo và
Phật tử được thong thả viêng thăm nhau như tinh thần hòa đồng tôn giáo, một ý
niệm vô cùng cao đẹp, nhưng nay Linh mục Nguyễn Luân không còn nữa.
Thượng Tọa Thích Thiện Minh trong những chương cuối đế cập
những gặp gỡ hay những kỷ niệm khi liên lạc với các bạn đồng tù của chế độ CSVN
như Thượng Tọa Thích Không Tánh. Năm 1998, hai thầy gặp nhau trong dịp tiếp
kiến phái đoàn Nhân Quyền của LHQ do Ông Abdel Rattah Amor hướng dẫn sang Viêt
Nam. CS khuyến khích quý thầy sang Pháp định cư. Tuy nhiên, thầy Thiện Minh
khẳng khái đề nghị 4 điểm với phái đoàn LHQ là CS phải:
- Thả tất cả tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm, tôn
giáo đang bị giam giữ trong nhà tù CS vô điều kiện.
- Đòi trả lại tài sản của các tôn giáo và phục hồi quyền
tự do tôn giáo một cách hoàn toàn trong đó có việc phục hồi quyền sinh hoạt
pháp lý của GHPGVNTN.
- Xóa bỏ điều 4 hiến pháp của nước CHXHCNVN để thực hiện
một chế độ đa đảng, đa nguyên và bình đẳng giữa các đảng phái.
- Tổng tuyển cử tự do với sự giám sát của LHQ, đôi bên
đồng bộ chủ trương tình thương nhân đạo và hóa giải hận thù.
Trong nhà tù CS, thầy Thiện Minh có dịp Bác Sĩ Nguyễn
Đan Quế, một nhân vật bất đồng chính kiến chế độ CSVN, và là Chủ Tịch của Cao
Trào Nhân Bản Việt Nam, ông chia sẻ những viên thuốc bổ, thức ăn chay được nhét
vào lổ thông hơi như tiếp tế cho sức khoẻ của thầy, ông thể hiện những tình cảm
tốt của người bạn đồng tù. Vì thức ăn chay làm giống món thịt như thức ăn mặn
nên thầy trả lại qua lổ thông hơi suýt bị bọn cai tù bắt được. Khi BS Quế được
phóng thích nhưng ông vẫn cương quyết giữ tinh thần bất khuất và chủ trương dứt
khoát đòi hỏi tự do và nhân quyền cho Việt Nam, điều này khiến thầy dành nhiều
thiện cảm với vị bác sĩ này. Một tù nhân đặc biệt khác là GS Doãn Quốc Sỹ, ông
bị bắt vì đã gởi ra hải ngoại những truyện đả phá chế độ CS. Hậu quả GS Sỹ bị
bắt trong vụ án nổi danh là "Biệt Kích Cầm Bút" và ông được xem như
thủ lãnh củs nhóm nhà văn "phản động". Gặp nhau tại khám Chí Hòa, GS
Sỹ sáng tác bài thơ ngắn kỷ niệm để tặng thầy, đại ý bài thơ về chú gà mổ những
hạt gạo rơi vung vãi dưới đất (trang 223):
“Chú gà mà đi ăn đêm
Thấy hạt cơm mềm vung vãi
đâu đây
Đêm khuya tội nghiệp cho mầy
Vất vả cành chầy một bóng
thành hai.”
Tôi có nhắc GS Sỹ về bài thơ này ngày xưa, ông nói trong
những ngày bị đọa đầy như vậy, những tù nhân nuôi lý tưởng khao khát tự do, họ
trao đổi những chuyện trong tù và ngoài đời. GS Sỹ cũng nói thầy Minh có tính
cương trực và thẳng thắn, rất đáng quý.
Tác giả kể tên nhiều vị gặp trong tù nữa. phần kết luận
ở chương 12. Thầy Thiện Minh xác nhận mình là một thành viên của GHPGVNTN, đã
bị chế độ CS giam cầm liên tục 26 năm, so với chiều dài lịch sử của dân tộc
không là bao, nhưng so với một đời người quả là khủng khiếp. Thầy dành những
lời đầy ân tình như khi GHPGVNTN được lãnh đạo bởi Đại Lão Hòa Thượng Tăng
Thống Thích Huyền Quang và Hòa Thượng Viện Trưởng Thích Quảng Độ.
Thầy xác định lập trường của Giáo Hội là phục vụ dân tộc
và chúng sanh. Do đó, dù ở đâu hay trong hoàn cảnh nào, Phật Giáo Việt Nam muôn
đời vẫn là Phật Giáo Việt Nam, và muôn đời vẫn là của dân tộc Vịêt Nam. Đề cập
về Hòa Thượng Viện Trưởng Thích Quảng Độ khi phát biểu về thái độ chính trị
phải có của một công dân. Trên phạm vi tu hành, sự tham gia vào đời sống chính
trị không có nghĩa là ra tranh chức vụ thế quyền, như ứng cử chức vụ dân biểu,
hoặc lập đảng phái này nọ, mà là ý thức được trách nhiệm của mình đối với Tổ
Quốc. Cho nên khi mọi người dân có quyền suy nghĩ về chính trị, phát biểu về
chính trị và hành xử về chính trị thì đó là chúng ta biết xử dụng quyền công
dân. Hãy cân nhắc lá phiếu của mình để chọn người xứng đáng đại diện cho mình
hay bầu người cầm vận mệnh quốc gia thì dù muốn dù không cũng đã tham dự vào
đời sống chính trị rồi.
Tôi nghe thầy nói trên đài
phát thanh về Linh Mục Nguyễn Luân của xứ đạo Phan Rang đã có những khát vọng
riêng tư trước khi mất. Ngài tâm sự là:
"Nếu được ra tù hai anh
em mình cải cách mối liên hệ tôn giáo theo hướng mới chẳng hạn như: trước nhà
thờ, hay bên cạnh Thánh đường thờ Chúa, có ngôi Chùa thờ Phật. Tín đồ Phật tử
đi lễ nhà thờ cầu nguyện Chúa và ngược lại Con chiên của Chúa đến Chùa lạy Phật
ngày Rằm, bởi các đấng xuất thế luôn chủ trương yêu thương mà người đời thường
hay cố chấp. Một khi tinh thần hòa hợp chung thì thể chất mới kết hợp được cho
nên nếu các Tôn giáo Đại đoàn kết tạo thành một khối vững chắc đi đầu, thì các
tổ chức xã hội mới noi gương... Tôn giáo và nhân quyền là sức mạnh chính làm
chuyển hóa chế độ bạo quyền này".
Tôi xót xa khi nghe thầy
Thiện Minh nói on air về cái chết của Linh Mục Nguyễn Luân, tôi ngậm ngùi khi
đọc những khát vọng của một cha xứ đáng kính nơi cuối trang 243 của sách
"26 Năm Lưu Đày".
Như GS Doãn Quốc Sỹ nhận xét
về sự cương trực và thẳng thắn của Thượng Tọa Thiện Minh, ngài đã trả một cái
giá rất đắt là 26 năm tù tội chỉ vì muốn sống đúng với nhân vị, ngài không chùn
bước trước bạo lực. 26 năm tù tội để tranh đấu cho quyền làm người. Nhà tranh
đấu cho nhân quyền nổi tiếng tại Nam Phi là Nelson Mandela đã lớn tiếng phê
phán, chỉ trích nạn kỳ thị màu da khi nhà cầm quyền thiểu số người da trắng đã
bóc lột và đè đầu cởi cổ dân đa số dân da đen, để rồi Nelson Mandela chịu đựng
27 năm tù, loại tù chung thân biệt giam tại hòn đảo Robben Island, họ đánh đập
trả thù cá tính ươn ngạnh bất phục tùng của ông. Thượng Tọa Thiện Minh không
càch xa người lãnh giải Nobel hòa bình này của năm 1993 là bao, vì cả hai chấp
nhận ngồi tù gần 3 thập niên cho giá trị cao quý của quyền làm người, cái quyền
bẩm sinh của trời đất, nhân quyền không thể van nài hay xin xỏ để được ban phát
mới có được.
Văn hào Aleksandr Isayevich
Solzhenitsyn được biết nhiều qua những tác phẩm nổi danh như Tầng Đầu Địa Ngục
(The First Circle, truyện kể về trại tù khắt nghiệt Marfino, ngoại ô của
Moskova) và Một Ngày trong Đời của Ivan Denisovich (One Day in the Life of Ivan
Denisovich), và The Gulag Archipelago (Quần Đảo Ngục Tù), được tuyên bố trúng
giải Nobel năm 1970 vì quá khứ cho thấy ông chống báng kịch liệt chế độ độc tài
của Liên Sô. Tháng 7 năm 1945 ông bị kết án tù 8 năm tại các trại lao động khổ
sai như là gulags cộng thêm 4 năm lưu đày sau đó, vì một bức thư ông viết gửi
các bạn bày tỏ quan điểm chống lại chủ nghĩa áp bức người dân của hung thần
Josef Stalin. Năm 1965 các tác phẩm của ông bị cấm lưu hành ở Liên Sô. Được
phiên dịch và xuất bản ở nước ngoài, các tác phẩm này lại khiến ông bị bắt giữ
năm 1974, bị tước bỏ quyền công dân và bị trục xuất ra xứ ngoài. Tác phẩm của
Solzhenitsyn là những bản cáo trạng tố cáo tội lỗi của đảng CS Liên Sô, "26
Năm Lưu Đày" của Thượng Tọa Thiện Minh cũng đã trình bày những nỗi ô nhục,
những vết nhơ đày đọa nhân dânViệt Nam, thử tượng cảnh tên Sáu Búa đập đầu bà
lão đến chết bằng búa, chỉ vì nghi ngờ bà làm điềm chỉ viên cho bên quân đội
VNCH. Bao nỗi oan khiên cho dân tộc Việt Nam phải hứng chịu ách Cộng Sản cai
trị quê hương oan khiên của chúng ta.
Đọc tác phẩn "26 Năm
Lưu Đày" để thấu hiểu những chuổi ngày dài tù tội, để cảm thông với tác
giả về những kinh hoàng trên thân xác, những đọa dày về tinh thần. Đọc tác phẩn
"26 Năm Lưu Đày" để hiểu rằng những khổ đau của thế giới từ Nelson
Mandela đến Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn, tôi xin đề nghị hãy kể thêm những
khổ đau của tăng sĩ Thích Thiện Minh hay kẻ sĩ Huỳnh Văn Ba. Tôi cho là vậy:
Người chiến sĩ nhân quyền thật đáng kính trọng.
Trần Việt Hải
Sách
Hai Mươi Sáu Năm Lưu Đày:
http://baovecovang.wordpress.com/category/h%E1%BB%93i-ky-but-ky/ht-thich-thi%E1%BB%87n-minh-hai-m%C6%B0%C6%A1i-sau-nam-l%C6%B0u-day-d%C6%B0%E1%BB%9Bi-ch%E1%BA%BF-d%E1%BB%99-csvn/
http://baovecovang.wordpress.com/category/h%E1%BB%93i-ky-but-ky/ht-thich-thi%E1%BB%87n-minh-hai-m%C6%B0%C6%A1i-sau-nam-l%C6%B0u-day-d%C6%B0%E1%BB%9Bi-ch%E1%BA%BF-d%E1%BB%99-csvn/
Nghĩ về
Thượng tọa Thích Thiện Minh
Linh mục Phêrô PHAN VĂN LỢI (Cố Vấn Hội Ái Hữu
Trước kia chẳng biết Thầy
Minh
Thì nay không hẹn mà mình
gặp nhau.
Đức Chúa, Đức Phật trên cao,
Hai ta ngục sĩ kết giao
nghĩa tình.
Tôi muốn mô phỏng bài thơ mà đồng nghiệp của tôi, Linh
mục Nguyễn Luân, đã tặng cho Thượng tọa Thích Thiện Minh khi hai vị gặp nhau ở
trại tù A20 Xuân Phước. Tôi thì chưa có vinh hạnh gặp Thượng tọa diện đối diện,
chỉ đôi lần trò chuyện ngắn gọn qua điện thoại thôi. Nhưng tâm hồn tôi đã gặp
tâm hồn Thượng tọa từ lâu, ngay sau khi Thượng tọa ra tù ngày 02-02-2005 (cùng
lúc với chiến hữu của tôi là linh mục Nguyễn Văn Lý) và bắt đầu trả lời nhiều
cuộc phỏng vấn trên đài phát thanh Chân Trời Mới lẫn Quê Hương. Khi ấy, liên
tưởng tới lời Đức cố Giáo hoàng Phaolô VI (+1978) nhắn nhủ tín hữu Công giáo:
“Làm Kitô hữu trong thời đại này mà chẳng chịu gian khổ thì không thể là Kitô
hữu đích thật”, tôi đã thấy ngay rằng một tín đồ Phật giáo, hơn nữa là một tăng
sĩ, chịu gian khổ vì công lý 26 năm trời (từ ngày 28-03-79) trong cái chế độ
Cộng sản phi nhân tàn ác này, quả là một tín đồ, một tăng sĩ đích thực! Niềm
xác tín ấy của tôi được củng cố và còn pha hoà nỗi cảm xúc khi tôi được đọc
Thỉnh nguyện thư của Thượng toạ gởi Uỷ ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ ngày
21-02-2005. Trong Thỉnh nguyện thư này, ngoài việc trình bày đại nạn của bản
thân, của các tôn giáo nói chung và Giáo hội PGVNTN nói riêng cũng như đưa ra
10 đòi hỏi đối với nhà cầm quyền Cộng sản VN, Thượng toạ còn đặc biệt nhắc đến
cuộc khổ nạn kinh hoàng của rất nhiều chức sắc tôn giáo đã chết hay còn bị giam
giữ trong tù ngục Cộng sản, trong đó có nhiều linh mục, đồng đạo và đồng nghiệp
của tôi. Lời tiết lộ về tình trạng bi thảm của các chức sắc tôn giáo tù nhân
lương tâm đó –mà xưa nay bị chế độ bưng bít rất kỹ- cũng như bảng đòi hỏi 10
điểm của Thượng tọa quả đã gây chấn động toàn cầu, và qua đó bộc lộ một tâm hồn
“đại bi, đại dũng” hết sức rung cảm trước nỗi khổ của tha nhân và hết mực can
đảm làm chứng cho công lý.
Và thế là Thượng tọa lại tiếp tục trả giá cho thái độ
bênh vực công lý này. Như mọi người, tôi đã theo dõi bước đường gian truân của
Thượng tọa trong nhà tù lớn sau khi ra khỏi nhà tù nhỏ. Những trò dụ dỗ, gạt
gẫm, sách nhiễu, quấy phá, đấu tố, tịch thu, cấm cản, hăm dọa, ngăn chận... hết
sức hạ cấp và vô liêm sỉ –mà chỉ Cộng sản mới dám thực hiện- không những đối
với vị ngục sĩ thời danh này mà còn đối với thân nhân bằng hữu của ngài tại Bặc
Liêu, một đàng phô bày bản chất dối trá tàn bạo không hề thay đổi, lòng dạ báo
thù căm ghét chẳng lúc nào nguôi của chế độ, đàng khác càng làm sáng tỏ ý chí
sắt đá và tấm lòng trung trinh của một nhà tu hành rất xuất thế (nghĩa là không
dính bén với lợi lộc thế trần, không toa rập với quyền lực thế gian, không ngửa
tay xin ân huệ của chính đảng thế tục, để rồi trở thành đồng lõa với những kẻ
áp bức) lại vừa rất nhập thế, nghĩa là quyết tâm đem đạo vào đời, xả thân cứu
nạn “bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê”, dù bản thân mình luôn lâm vòng nguy
hiểm do lũ ma vương, ác quỷ, tiểu yêu đội lốt người. Làm sao quên được những
lời tường trình đầy bức xúc của Thượng tọa, chẳng hạn như:
“Khi trả tự do, họ buộc tôi
phải về gia đình các em ruột, họ bắt buộc các em tôi phải làm cam đoan, cam
kết, dùng tình cảm thân nhân để hạn chế mọi tự do cá nhân trong thường nhật...
Hiện nay mỗi khi rời nhà ra đi thì có công an theo dõi, chẳng hạn như ngày
16-02-2005 vừa qua, tôi lên Sài Gòn để siêu âm bệnh ung bướu. Chỉ đi một ngày
thôi mà công an Phường 1 Quận Tân Bình và công an Quận này đã khám xét nhà, lập
biên bản tạm trú bất hợp pháp, mời tôi và chị ruột là Huỳnh Thị Hai phải đến
phường làm việc, điều tra. Từ khi đi khám bệnh tại trung tâm Ung Bướu cho đến
khi về nhà chị, kể cả khi lên xe về Bạc Liêu, lúc nào cũng có công an trực
chiến 100% và trực tiếp tại nhà chị tôi ! Khi về đến Bạc Liêu thì công an tỉnh
tên Minh lại mời em rể thứ tư của tôi thuyết phục để giám sát tôi. Trong một
ngày rời khỏi nhà đi khám bệnh, công an điện liên tục hỏi thăm các em tôi đủ
mọi điều. Sự theo dõi này khiến tôi cảm thấy tưởng chừng như đang bị cầm tù
trong một nhà tù mới khác hơn trại tù cũ mà thôi!” (Trích Thỉnh nguyện thư).
Bất chấp tất cả, Thượng tọa vẫn tiếp tục con đường tranh
đấu của mình. Bằng tâm Đại Hùng-Đại Lực, vào ngày 19-11-2006, Thượng tọa đã
cùng một số cựu tù nhân lương tâm, từ trong giới tu hành lẫn trong giới dân sự,
đứng ra thành lập Hội Ái Hữu Tù Nhân Chính trị Tôn giáo Việt Nam. Đó là Giáo sư
Hòang Minh Chính, Cựu Đại tá Phạm Quế Dương, Giáo sư Nguyễn Đình Huy, Học giả
Trần Khuê, Cựu Trung Tá Trần Anh Kim, Hội trưởng Lê Quang Liêm, Linh mục Nguyễn
Văn Lý, Tiến Sĩ Hà Sĩ Phu, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Thượng tọa Thích Không Tánh,
Bác sĩ Phạm Hồng Ký giả Nguyễn Khắc Toàn, bản thân kẻ viết bài này và nhiều vị
khác nữa.... Thật là một sáng kiến độc đáo, xuất phát từ một tâm hồn đã nếm
trải được thế nào là kiếp tù lao và thế nào tình đồng cảnh ngộ, nhất là cảnh
ngộ bị giam cầm vì công lý. Sự ra đời của Hội là một biến cố lịch sử và đã được
sự hưởng ứng nồng nhiệt từ các nhà đấu tranh trong lẫn ngòai nước mà bản thân
đều là các cựu tù nhân chính trị... Dĩ nhiên Thượng tọa Hội trưởng cũng đã phải
điêu đứng vì sáng kiến này. Cả một chiến dịch bôi nhọ, đánh phá hết sức đê hèn
đã được CS tung ra. Những thông báo và kháng thư tới tấp của Hội Ái hữu Tù nhân
đã vạch trần tất cả những màn vi phạm nhân quyền đó. Nhưng làm gì được đối với
“thép đã tôi thế đấy” trong hỏa lò tù ngục 26 năm ròng rã? Thế là CS đành trả
thù vặt bằng cách kết án vị Phó Hội trưởng là kỹ sư Trương Minh Nguyệt 4 năm tù
giam và hai năm quản chế trong một phiên tòa ô nhục ngày 11-12-2007.
Riêng câu trả lời của Thượng tọa Hội trưởng là tập Hồi
Ký 26 Năm Lưu Đày trình làng ngày 20-01-2007 tại thành phố San Jose, Hoa Kỳ,
nhân Lễ Ra mắt Ban Điều hành Hải ngọai Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị Tôn giáo
Việt Nam. Với 12 chương và một phần phụ lục, tác phẩm này là chứng từ giá trị
của một nhà tu hành đã gian khổ vì công lý và là sử liệu quý báu về một giai
đoạn đen tối nhất của dân tộc. Trong đó bóng tối và ánh sáng chen nhau: bóng
tối của hận thù, đàn áp, mưu mô, xảo quyệt, bạo tàn, ác tâm... và ánh sáng của
từ bi, nhân ái, hy sinh, nhẫn nại, thứ tha, xả kỷ... Bóng tối tạo nên bởi thứ
chủ nghĩa Mác-Lê phi nhân, sai lạc, phá huỷ lương tâm và lương tri con người,
bởi thứ chế độ Cộng sản dối gian, tàn bạo, đã hạ con người xuống hàng con vật
và biến những kẻ xây nên nó thành những con thú mất hẳn tính người và tình
người. Địa ngục âm phủ mà các tôn giáo trình bày có lẽ cũng không ghê gớm bằng
địa ngục trần gian do người CS xây nên để đày đọa đồng bào của mình trong đó.
Làm sao quên được những đoạn mô tả dù là những sinh hoạt bình thường nhất:
“Chúng tôi tắm ở một ao nước rất
cạn và dơ. Khi tắm giặt, nước bên trên chảy xuống ao, cứ múc lên tắm tiếp. Thậm
chí khi khát nước cũng cứ múc lên mà uống. Cái ao này nữ tù cũng cũng thường
xuyên tắm giặt, giặt đủ mọi thứ trên đời kể cả tấm tã lót của các cháu bé. Nước
ao càng ngày càng bị cạn và đục ngàu, nhưng mọi người tù khát nước cứ tự nhiên
múc lên mà uống, uống một cách ngon lành, dường như chẳng có suy nghĩ chuyện gì
đã xảy ra” (Chương III, tr. 55, nói về trại giam Vĩnh Lợi, tỉnh Minh Hải). Làm
sao quên được chân dung những kẻ có lẽ đã từ nòi ma vương ác quỷ mà sinh ra
thôi: tay chấp pháp tên Nguyễn Ngọc Cơ tự Sáu Búa, đương kim Viện trưởng Viện
Kiểm sát Nhân dân tỉnh Minh Hải. “Thời kỳ còn họat động trong rừng, ông này phụ
trách thi hành án tử hình. Một hôm nọ, tòa án xử tử hình một bà lão trên 70
tuổi. Cụ bà bị khép vào tội “làm điềm” tức là chỉ điểm cho Quân Đội VNCH… Đáng
lý ra ông ta thi hành án xử tử bằng mã tấu. Nhưng đây là phiên tòa nhân dân lưu
động đặc biệt, nên xử xong là thi hành án ngay. Hôm đó ông không đem theo mã tấu
bên mình, nên đành tạm mượn một chiếc búa của dân làng. Ông phải cật lực và ra
đòn đúng sáu nhát búa bà cụ mới tắt thở. Có người cho rằng bà cụ bị hàm oan cho
nên khi chết đôi mắt cứ mở trao láo, mà không chịu nhắm nghiền lại… Ở Viện Kiểm
sát, tội nhân chỉ nghe danh ông ta thôi thì đã khiếp đảm, rởn tóc gáy rồi !”
(Chương V, tr. 85, nói về trại tù Cà Mau).
Rõ ràng là Thượng tọa đã vẽ nên một địa ngục trần gian,
một cơn ác mộng không thể tìm thấy ở một nơi nào trên thế giới. Vậy mà, kinh
hoàng thay, nó đã và đang xảy ra tại Việt Nam. Trong chiến tranh, ở một nơi nào
đó, người ta có thể giết chết nhau tàn bạo trong tư cách kẻ thù dị chủng. Thế
nhưng trên mảnh đất hình chữ S này, trong hòa bình, người ta đã thản nhiên dùng
những tay sai hung ác nhất, những thủ đọan tàn độc nhất, những âm mưu thâm hiểm
nhất, những trò tra tấn tinh vi nhất để giết hại hằng triệu đồng bào… chỉ vì
mục tiêu duy nhất là thỏa mãn bản năng quyền lực cuồng điên và bảo vệ ngai vàng
quyền lực hung hãn.
Thế nhưng trong kiếp đọa đày của bản thân, cảnh khốn khổ
của gia đình, niềm đau thương của đồng loại và nỗi bất hạnh của dân tộc, suốt
256 trang giấy, Thượng tọa tác giả đã không biểu lộ hay khơi dậy căm thù, mà
lúc nào cũng giữ gìn phong thái nhân hiền của một vị tu sĩ: “Cuối cùng tôi
nguyện cầu mười phương chư Phật khai thị Phật tánh cố hữu của những tư tưởng
bảo thủ trong Đảng CSVN, sớm giải thóat khỏi phiền trược, dứt bỏ ác nghiệp cơ
cầu, hồi tâm chuyển ý, quay về nẻo thiện để đưa Dân Tộc, Tổ Quốc Việt Nam ngày
càng thăng hoa phát triển” (tr. 256). Đó cũng chính là tình thần của kinh Hoà
bình, tác phẩm thời danh của một vị tu sĩ Công giáo, thánh Phanxicô Khó nghèo
(1182-1226): “Đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục,
đem an hoà vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lạc lầm”.
Những con Phật, con Chúa rốt cùng cũng gặp nhau nơi tấm
lòng nhân ái bao dung, bởi lẽ: “Sự đời sắc sắc không không! Trăm năm còn lại
tấm lòng từ bi” !!!
Viết tại Huế ngày 24-04-2008
(Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi).
Vài lời để in vào phía sau:
“Trong bất cứ tôn giáo nào, kẻ
tu hành không hẳn là người thoát ly sự đời, cắt đứt mọi vương vấn rồi tìm đến
một tu viện, để gọt dũa chính mình cho hoàn hảo bằng cách luyện đủ nhân đức
trong cảnh an tĩnh, nhưng đúng hơn là người có tinh thần từ bỏ mọi sự để quyết
chí noi gương và phụng thờ Đấng Tuyệt đối Tối cao bằng cách xả thân cho tha
nhân, hy sinh cho đồng loại, dấn mình vào đau khổ để cứu vớt kẻ khổ đau, chấp
nhận là nạn nhân của độc ác để giải thoát kẻ ác độc, nhất là khi nơi mình sinh
sống đang chịu sự thống trị của bạo lực, độc tài. Tôi thiết nghĩ Thượng toạ
Thích Thiện Minh là một mẫu người tu hành như thế!”
LM. Phêrô PHAN VĂN LỢI
No comments:
Post a Comment