Saturday, December 31, 2016

Nhiều nguy cơ chính trị chờ đón kinh tế thế giới 2017

mediaChủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và tổng thống Mỹ Barack Obama tại diễn dàn APEC 2016, Lima, Peru.REUTERS/Kevin LamarqueKinh tế thế giới 2017 đối diện với nhiều nguy cơ chính trị. Đó là báo động của Le Figaro trên trang nhất trong số ra ngày 30/12/2016. Nhật báo kinh tế les Echos thì quan tâm nhất đến những thay đổi về thuế khóa ở Pháp trong năm 2017. Còn Libération dành nhiều trang để nói về một quyền mới của dân Pháp được quy định trong đạo luật lao động bắt đầu có hiệu lực kể từ ngày 01/01/2017, đó là quyền tách rời công việc với đời sống gia đình. Le Monde thì đưa tít đầu về những bức xúc hiện nay của cảnh sát Pháp : lực lượng cảnh sát thiếu phương tiện làm việc trong lúc nước Pháp vẫn trong tình trạng khẩn cấp và báo động khủng bố. Nhật báo Công giáo La Croix lại giới thiệu 10 sáng kiến của những nhà kiến tạo hòa bình nhân Ngày Hòa Bình Thế Giới vào Chủ Nhật.
Kinh tế thế giới trước những nguy cơ chính trịTheo Le Figaro, sau một năm 2016 trái ngược dự đoán của các nhà phân tích với hai sự kiện chấn động : dân Anh bỏ phiếu cho Brexit và Donald Trump đắc cử tổng thống Mỹ, các nhà kinh tế nay đều có chung mối quan ngại : nguy cơ chính trị sẽ đè nặng lên thế giới hơn bao giờ hết trong năm 2017.
Theo tờ báo này, nhiều câu hỏi đang được đặt ra : Những quyết định đầu tiên mà tổng thống Trump sẽ đưa ra là gì ? Những quyết định đó sẽ có những tác động như thế nào lên các thị trường tài chính, thương mại quốc tế, lãi suất và giá dầu ? Còn tại châu Âu, hai nền kinh tế hàng đầu là Pháp và Đức sẽ tổ chức bầu cử Quốc Hội trong bối cảnh chủ nghĩa dân tộc cực đoan đang trỗi dậy.
Cho tới nay, Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế vẫn dự đoán sẽ có cải thiện về tăng trưởng thế giới và mậu dịch quốc tế, nhưng tình hình tại những quốc gia như Thổ Nhĩ Kỳ, Brazil và Nga khiến cho rất khó mà tiên liệu được những gì sẽ diễn ra trong năm 2017.
Nguy cơ chiến tranh thương mại Mỹ-TrungRiêng Trung Quốc, theo Le Figaro, đang chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh thương mại với Mỹ, vì trong thời gian tranh cử, ông Donald Trump đã kịch liệt đả kích Trung Quốc.
Nguy cơ chiến tranh thương mại giữa hai cường quốc kinh tế hàng đầu thế giới càng thêm rõ nét với việc tổng thống tương lai của Hoa Kỳ vừa bổ nhiệm Peter Navarro, một nhà kinh tế nổi tiếng chống Trung Quốc, làm cố vấn thương mại của Nhà Trắng.
Theo dự báo của ông Sébastien Jean, giám đốc Trung tâm nghiên cứu kinh tế thế giới (CEPII), ông Trump sẽ không thể thực hiện tất cả những gì ông nói trong thời gian tranh cử, chẳng hạn ông sẽ không thể đánh thuế 45% hàng nhập khẩu từ Trung Quốc, vì đây là biện pháp sẽ gây thiệt hại cho nền kinh tế Mỹ.
Thế nhưng, chính quyền Trump có thể sẽ thi hành những biện pháp bảo hộ mậu dịch khác để bảo vệ ngành công nghiệp gang thép của Mỹ, hiện đang suy giảm do việc Trung Quốc sản xuất quá mức. Trong trường hợp đó, Trung Quốc sẽ ồ ạt chuyển lượng thép dư thừa sang thị trường châu Âu, nơi mà ngành thép cũng đang khốn đốn.
Theo Le Figaro, Bắc Kinh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn mà sẽ trả đũa Washington ngay, chẳng hạn như thay thế các đơn đặt hàng máy bay Boeing bằng máy bay Airbus, hạn chế số bán điện thoại iPhone ở Trung Quốc hoặc đánh thuế vào đậu nành nhập từ Mỹ. Những biện pháp này sẽ gây tác hại nặng nề cho các lĩnh vực chủ chốt của kinh tế Mỹ. Thế nhưng, theo nhận định của nhà kinh tế Julien Marcilly, trong trường hợp xảy ra chiến tranh thương mại mới, Trung Quốc sẽ bị thiệt hại nhiều hơn Mỹ.
Khủng bố ở Berlin khiến Schengen bị "ném đá"Theo tờ Le Monde, vụ Anis Amri,tay khủng bố người Tunisia  tấn công chợ Noel ở Berlin, bị cảnh sát Ý bắn chết ở Milano ngày 23/12 khiến những người hoài nghi về châu Âu hợp nhất càng chỉ trích nặng nề không gian Schengen.
Không gian tự do đi lại Schengen đã được thiết lập từ năm 1995, bãi bỏ việc kiểm tra giấy tờ ở biên giới giữa các nước nằm trong không gian này (gồm 22 thuộc Liên Hiệp Châu Âu, cùng với Na Uy, Iceland, Thụy Sĩ và Liechtenstein).
Tờ Le Monde cho biết ngày 28/12 vừa qua, lãnh đạo đảng cực hữu ở Hà Lan đã yêu cầu đóng cửa các biên giới của nước này sau khi có thông tin là Amri dường như đã trốn qua Hà Lan sau khi dùng xe tải đụng chết 12 người ở Berlin ngày 19/12. Từ Hà Lan, hung thủ dường như đã đi qua Lyon, Pháp, trước khi lấy xe lửa sang Milano.
Trước đó, lãnh đạo đảng cực hữu Pháp Mặt trận Quốc Gia, Marine Le Pen, cũng đã lên án điều mà bà gọi là "thảm họa an ninh toàn diện" mà không gian Schengen gây ra.
Nhưng không chỉ có các đảng cực hữu, ngay cả lãnh đạo đảng cực tả 5 sao Beppe Grillo tại Ý cũng đã đòi xét lại hiệp ước về không gian Schengen. Tại Pháp, ứng cử viên cánh hữu François Fillon, trong chương trình tranh cử của ông, cũng đã đòi thông qua một hiệp ước Schengen mới để tạo điều kiện dễ dàng cho việc tái lập kiểm soát ở biên giới.
Thật ra thì theo Le Monde, việc áp dụng hiệp ước Schengen đã bị tạm đình chỉ từ nhiều tháng nay ở 6 nước châu Âu, trong đó có Pháp và Đức, do nguy cơ khủng bố và làn sóng nhập cư.
Chân dung tân tổng thư ký LHQTờ La Croix dành một trang để nói về cựu thủ tướng Bồ Đào Nha Antonio Guterres, người sẽ nắm chức tổng thư ký Liên Hiệp Quốc kể từ ngày 01/01/2017.
Với hàng tựa "Antonio Guterres, người muốn thúc đẩy Liên Hiệp Quốc", nhật báo Công Giáo cho biết người dân Bồ Đào Nha rất tự hào khi thấy một người đồng hương nắm chức vụ cao cấp nhất trên trường quốc tế.
Là một người rất say mê lịch sử, biết nhiều thứ tiếng, rất hòa nhã, lịch thiệp, nhưng thật ra ông Guterres là một nhà thương thuyết rất kiên quyết. Vào cuối những năm 1990, ông đã thuyết phục được tổng thống Indonesia Suharto từ bỏ vùng Đông Timor. Thậm chí, ông đã buộc được tổng thống Mỹ Bill Clinton trợ giúp trong hồ sơ này.
Trong bài diễn văn nhậm chức đọc ngày 12/12 vừa qua tại New York, ông Guterres cũng đã bày tỏ quyết tâm thúc đẩy cải tổ Liên Hiệp Quốc, đặc biệt là trong lĩnh vực duy trì hòa bình, quản lý định chế này.
Theo La Croix, nhiệm vụ rất nặng nề đó nằm trong khả năng của cựu thủ tướng Bồ Đào Nha, một nhân vật rất được lòng dân trong nước và cũng thuộc một thành phần khá đặc biệt : vừa là đảng viên Xã Hội, vừa theo Thiên Chúa Giáo.
Khí hậu : Bắc Âu chưa hẳn đã "sạch"Liên quan đến môi trường, nhật báo Libération hôm nay quan tâm đến các nước Bắc Âu, những nước vẫn tự cho là "sạch" nhất châu Âu và đã loan báo sẽ không còn sử dụng than đá nữa. Nhưng thực tế thì không "sạch" chút nào.
Theo tờ báo này, Thụy Điển đã hứa sẽ chấm dứt sử dụng than đá, nhưng không thể dừng ngay được, bằng chứng là công ty điện lực quốc gia Vattenfall vẫn tiếp tục khai thác than non (lignite), một loại than gây ô nhiễm rất nặng, tại miền Đông Bắc nước Đức. Họ cũng đã bán các nhà máy nhiệt điện chạy bằng than và các mỏ than cho một công ty Cộng hòa Séc. Công ty này vẫn duy trì hoạt động của các nhà máy đó, thậm chí còn mở rộng khai thác các mỏ.
Mặc dù bị giới bảo vệ môi trường phản đối, tháng 7 vừa qua, nhà nước Thụy Điển vẫn ủng hộ việc bán các nhà máy điện và các mỏ than cho công ty Cộng Hòa Séc. Bộ trưởng Công Nghiệp của nước này thậm chí còn khẳng định rằng Vattenfall đang trở thành một công ty không còn gây tác hại đến khí hậu. Đúng là công ty này sẽ giảm 70% lượng khí CO2 phát thải, nhưng theo thẩm định của một tổ chức phi chính phủ về môi trường, những nhà khai thác mới sẽ thải vào khí quyển một tỷ tấn khí CO2, tương đương với lượng khí phát thải của Thụy Điển trong… 24 năm !
Theo Libération, nước Đan Mạch láng giềng, vốn vẫn tự hào về năng lượng sạch, cũng chẳng khá hơn gì. Tại nước này, hiện giờ hơn một phần ba điện năng là từ điện gió và họ dự kiến sẽ nâng tỷ lệ này lên 50% vào năm 2020. Thế nhưng, một phần ba lượng điện cung cấp cho cư dân vẫn là từ than nhập từ Nga. Chính phủ mới, lên cầm quyền từ năm 2015, đã từ bỏ mục tiêu xóa hoàn toàn than đá ở Đan Mạch vào năm 2030.
Thế mà, cả thế giới đang trông chờ tấm gương Bắc Âu để chấm dứt vĩnh viễn việc sử dụng than đá, nhất là vì đây là một trong những yếu tố quyết định cho việc hạn chế mức tăng nhiệt độ Trái đất không vượt quá 2°C từ đây đến cuối thế kỷ.
Lớp vỏ băng tan chảy nhanhCũng về khí hậu, tờ Le Monde báo động là diện tích lớp vỏ băng trên hành tinh chúng ta trong hai tháng cuối năm nay đã giảm đi 3 triệu km2, ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống khí hậu Trái đất.
Theo Le Monde, mức sụt giảm lớn đến mức ban đầu người ta tưởng là các nhà khoa học đã tính toán sai. Nhưng đúng là trong vòng 4 tháng cuối cùng của năm nay, lớp vỏ băng trên toàn cầu đã tan chảy với tốc độ nhanh chưa từng có trong hơn 30 năm quan sát. Riêng trong khoảng thời gian từ tháng 11 đến tháng 12, hơn 3 km2 lớp vỏ băng đã bị "thâm hụt", theo nghi nhận của một cơ quan Mỹ.
Tại vùng Bắc Cực, nhiệt độ nóng vào cuối năm đã góp phần làm chậm lại tiến trình đóng băng của đại dương này. Theo các nhà khoa học, lớp vỏ băng Bắc Cực là một yếu tố quan trọng của hệ thống khí hậu, vì một mặt nó phản chiếu tia mặt trời, trong khi phần sẫm của đại dương hấp thụ phần lớn các tia này. Mặt khác, lớp vỏ băng này đóng vai trò cách nhiệt giữa khí quyển và đại dương.
Chính vì vậy mà lớp vỏ băng giảm bớt sức nóng tích tụ trong các biển. Việc lớp bỏ băng này thu hẹp lại góp phần làm gia tăng hiện tượng hâm nóng khí hậu Trái đất. Điều đáng quan ngại hơn cả là không chỉ diện tích bề mặt bị giảm, bề dày của lớp vỏ băng cũng giảm theo. Những lớp vỏ băng vĩnh cửu, tức là những vỏ băng vẫn tồn tại từ mùa đông này sang mùa đông khác, đang trên đà "diệt vong".
Còn tại Nam Cực, trong khi những năm gần đây diện tích lớp vỏ băng có xu hướng tăng thêm chút ít, thì tháng 11 vừa qua, lớp vỏ băng này đã giảm đột ngột, khiến các nhà khoa học sững sờ và lo ngại không biết đây là hiện tượng nhất thời hay là một xu hướng dài hạn.

Wednesday, December 28, 2016

Luật Nhân Quyền Magnitsky tạo dư chấn trong cộng đồng mạng Việt Nam

Luật Nhân Quyền Magnitsky tạo dư chấn trong cộng đồng mạng Việt Nam
Ảnh: CNN
Đạo luật Nhân Quyền Magnitsky, nhằm cho phép chính phủ Hoa Kỳ chế tài những cá nhân tham gia các hoạt động vi phạm nhân quyền trên toàn thế giới, đang gây ra những cơn dư chấn trong cộng đồng mạng Việt Nam.
Các nhà hoạt động dân chủ Việt Nam hoan nghênh việc Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama ký ban hành hai đạo luật về nhân quyền và tôn giáo trong đó có Đạo Luật Trách Nhiệm Nhân Quyền Toàn Cầu Magnitsky hôm 23 tháng 12. Theo đạo luật Magnitsky, những cá nhân đàn áp nhân quyền trầm trọng sẽ bị cấm nhập cảnh Hoa Kỳ và tài sản sẽ bị đóng băng ở Hoa Kỳ.
Đối với cộng đồng Người Việt Tự Do tại hải ngoại, việc mở rộng luật Magnitsky là một thắng lợi lớn cho phong trào đấu tranh nhân quyền và dân chủ trên toàn thế giới, và đặc biệt là Việt Nam. Đạo luật sẽ nâng cao vai trò của xã hội dân sự ở Việt Nam, khi các tổ chức xã hội dân sự có thể đưa ra những đề nghị chế tài cụ thể tại những buổi điều trần trước Quốc Hội Hoa Kỳ.
Trong khi đó, trang blog Tiếng Nói Trẻ của các dư luận viên chuyên bênh vực chính quyền CSVN, đánh giá “luật nhân quyền Magnitsky chỉ là đòn gió.” Tuy nhiên, trang mạng thú nhận rằng, nếu chính phủ của tân Tổng thống Donald Trump không thu hồi đạo luật, thì các lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam sẽ không bao giờ được tiếp đón trên đất Mỹ, bởi vì họ sẽ “luôn nằm trong danh sách đen về dân chủ nhân quyền”!
Huy Lam / SBTN

Friday, December 23, 2016

Báo Trung Quốc lo ngại cố vấn thương mại chính quyền Trump

mediaPeter Navarro, nổi tiếng có chủ trương cứng rắn với Bắc Kinh, được tổng thống tân cử Donald Trump bổ nhiệm làm lãnh đạo Hội đồng thương mại quốc gia.@you tube
Ngay sau khi ông Donald Trump thông báo chọn nhà kinh tế nổi tiếng với chủ trương cứng rắn với Bắc Kinh làm lãnh đạo Hội đồng thương mại quốc gia, hôm nay 23/12/2016, báo chí Trung Quốc đã tỏ lo ngại về một viễn ảnh chiến tranh thương mại với Mỹ dưới thời chính quyền Trump.
China Daily, phiên bản Anh ngữ của tờ báo đảng Nhân Dân Nhật Báo khẳng định, việc chỉ định cố vấn thương mại là ông Peter Navarro, tác giả những cuốn sách mô tả cường quốc kinh tế Trung Quốc như một tai họa cho thế giới « thực sự gây lo ngại ». Tờ báo kêu gọi các doanh nghiệp Trung Quốc tại Hoa Kỳ hãy đặt trong « tình trạng báo động ».
Nhật báo này trích dẫn tổng thư ký Phòng thương mại Trung Quốc, Dư Kiến Long (Yu Jianglong) cảnh báo : « Nếu Hoa Kỳ tiếp tục áp đặt điều tra chống phá giá các sản phẩm Trung Quốc, thì họ không có sự lựa chọn nào khác là đương đầu với thách thức ».
Còn nhật báo Global Times thì dẫn lời ông Kim Xán Vinh (Jin Cannrong) giáo sư quan hệ quốc tế Đại học Nhân dân Bắc Kinh, gợi ý Bắc Kinh phải sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh thương mại với Hoa Kỳ.
Trong một cuộc họp báo, phát ngôn viên bộ Ngoại Giao Trung Quốc Hoa Xuân Oánh cho biết Bắc Kinh đang theo dõi kỹ thánh phần nội các của Donald Trump và hy vọng Washington vẫn duy trì phát triển « lành mạnh » quan hệ nhiều mặt giữa hai nước.
Tuy nhiên, Global Times, một tờ báo có tiếng với xu hướng dân tộc chủ nghĩa, với giọng hiếu chiến viết : « Nếu Washington dám khiêu khích Trung Quốc, tấn công vào lợi ích sống còn của Trung Quốc, Bắc Kinh sẽ không ngại gì sử dụng sức mạnh để buộc Hoa Kỳ phải tôn trọng Trung Quốc ».
Trong cuốn sách mang tiêu đề « Chết dưới tay Trung Quốc : Nước Mỹ đã mất đi cơ sở công nghiệp như thế nào » , ông Peter Navarro đã tố cáo Bắc Kinh tiến hành một cuộc chiến kinh tế nhằm mục đích vươn lên thành cường quốc số 1 ở châu Á về kinh tế cũng như quân sự.
Đầu tháng 12/2016 này, Bắc Kinh cũng đã nổi đóa lên vì vụ tổng thống tân cử Mỹ đã có cuộc điện đàm với tổng thống Đài Loan Thái Anh Văn. Bắc Kinh coi việc làm đó của ông Donald Trump là phá hoại nguyên tắc « một nước Trung Hoa » đã được Washington thừa nhận từ năm 1979.

Wednesday, December 21, 2016



THUNG LŨNG TỬ THẦN!

     Có điều thật kỳ lạ là những trại tù, nơi địa ngục trần gian mà lại mang cái tên thật đẹp nhưng lại rất oái oăm trái khoáy đối với những người tù. Trại tù, địa ngục trần gian mà lại có tên là Xuân Lộc, sau này đến một trại kỷ luật “Trừng giới” nơi có biệt danh là “Thung lũng tử thần” cũng có một cái tên đẹp, thật đẹp là Xuân Phước. Thung Lũng Tử Thần là tận cùng địa ngục trần gian, nơi mà có 5 vị linh mục đã chết trong biệt giam và cả ngàn ngôi mộ của anh em tù nhân, nơi tập trung giam giữ những đối tượng số 1 của Cục quản lý trại giam thuộc bộ Nội vụ như Linh mục Nguyễn văn Vàng, TT Thích Thiện Minh, Linh mục Nguyễn văn Luân, Võ sư chưởng môn Vovinam Lê Sáng, ký giả Vũ Ánh, nhà văn Đỗ văn Phúc, Đại uý Pháo binh Dù Lê Thái Chân, Phan văn Bàn người tù 30 năm và nhà thơ Vũ Đình Thụy mới ra tù cách đây 2 tháng sau 18 tháng bị bắt làm tù binh và 29 năm 2 tháng 11 ngày vì tội lật đổ chế độ, vị chi tổng cộng là 30 năm 8 tháng 11 ngày.

     Vũ Đình Thuỵ là người mới được giải thưởng văn học VASYL STUS “ Quyền tự do viết văn 2007” và được mời là Tân Hội viên danh dự của Trung tâm Văn bút Hoa Kỳ/ PEN New England … là những người bị tử thần né mặt nên còn sống đến bây giờ:

                  “Ai đã đến để một đời nhớ mãi
                   Ai đã qua nơi địa ngục trần gian ...
                   Ai đã sống những tháng ngày khốn khó,
                   Thần chết rập rình, địa ngục đâu đây!”

     Phải chăng đây là sự tình cờ mỉa mai nào đó vô tình đã nói lên cái bản chất thật, cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Cộng Sản. Kinh nghiệm xương máu và nước mắt của hơn tám mươi triệu dân Việt Nam là không những đừng bao giờ nghe những gì Cộng Sản nói mà phải hiểu ngược lại những gì Cộng Sản nói như thiên đường xã hội chủ nghĩa thì ta phải hiểu là Địa ngục trần gian, tự do phải hiểu là lệ thuộc là kềm kẹp, dân chủ là chủ dân, tự do là nô lệ, đầy tớ là chủ nhân, làm chủ là làm công, ấm no là đói rét, hạnh phúc là bất hạnh khốn cùng ... vân vân và vân vân … Đại khái nó cũng giống như dân Sài Gòn mình bây giờ hễ thấy chỗ nào đề “Cấm đổ rác” thì rác ngập tràn thành từng đống, chỗ nào có đề bảng “Cấm đái” thì cứ tha hồ mà đái vì uống bia đầy bụng rồi mà tìm không có một nhà vệ sinh nào thì một hai ba … Alê … tham quan “Lăng Bác” ngay bất kể bàn dân thiên hạ qua lại.

    Trại tù Xuân Phước nằm ở vùng rừng núi Phú Yên Tuy Hoà gần giáp với biên giới Lào Việt. Trại được dựng lên ở giữa thung lũng bao quanh là rừng gai với tám ngọn núi cao nên bạn tù gọi là thung lũng tử thần. Một điều kỳ lạ là giai cấp thống trị nào cũng tinh ma quỉ quyệt như nhau. Thời Pháp thuộc có khám Chí Hoà được xây theo đồ hình bát quái để trù yểm không cho tù nhân nào vượt ngục được. Trại trừng giới kỷ luật Xuân Phước được chọn nằm dưới thung lũng có 8 ngọn núi cao bao quanh, vừa bước vào cổng trại người ta thấy ngay một hồ nhỏ có dựng một đền nhỏ mà theo dân chúng quanh vùng thì đó là chỗ bọn giám thị cai tù trại giam đã mời thầy pháp đến để làm bùa trù ếm tù nhân.

    Bọn cai tù cộng sản còn thâm độc hơn ngoài việc trù ếm chúng còn bắt tù nhân phải đi chân đất lúc đi lao động vì chung quanh là rừng gai thì chân trần chỉ đi vài giờ là chân sưng tấy lên vì gai độc. Mặt khác chúng yêu cầu các xã xung quanh tuyên truyền là trại chỉ nhốt tù hình sự, bà con phát hiện phải báo ngay không thì chúng nó giết người cướp của để trốn trại. Trại còn thưởng cho một tạ gạo và cái mền nên mỗi khi có tù vượt ngục là bà con đồng bào thiểu số ngây thơ rủ nhau đi lùng bắt tưởng là cướp lại được thưởng mền gạo đối với dân sơn cước nghèo nàn là cả một gia tài kếch sù rồi...

    Lịch sử trại Xuân Phước chỉ có một vài vụ trốn thoát còn bao nhiêu đều bị bắt lại và chung quanh trại là một nghĩa trang chiếm mấy ngọn đồi với những ngôi mộ cao hơn mặt đất một chút, không bia mộ của mấy ngàn anh em bỏ thây vì đói khát, bệnh tật, tra khảo đánh đập nơi tận cùng của địa ngục trần gian này. Trong điều kiện lao lực vất vả, không đủ ăn, cơ thể suy kiệt nên dễ nhiễm bệnh mà bị bệnh không thuốc men chữa trị, không thực phẩm bồi dưỡng thì khó mà qua được.

     Trong tù mỗi khi đến mùa Đông giá lạnh buốt xé da người, lần mò trong bóng tối mù mờ nhìn thấy mấy ông bạn tù lớn tuổi, ngủ không được nên ngồi còng lưng ôm lấy 2 đầu gối co ro suốt đêm trường giá lạnh. Các cụ già này tuy không nói ra nhưng ai cũng lo lắm sống với một tâm trạng u uẩn vì ngày nào cũng có tin người này chết người kia chết:

                   Trông thấy người khác chết,
                   Trong lòng rất xót xa.
                   Nửa thương xót kẻ chết,
                   Nửa nghĩ tới phiên ta!

    Một nhân chứng sống Thượng toạ Thích Thiện Minh, người tù lương tâm kể lại chính bản thân Thượng toạ bị bọn công an cuồng tín, bọn sát nhân bẩm sinh đánh đập tra tấn dã man ở nơi tận cùng địa ngục này:

     “Tôi còn nhớ như in chúng dẫn tôi ra khai thác để điều tra hòng bắt thêm anh em cùng vụ trốn trại với tôi. Cả ba tên đao phủ đánh tôi bằng tay chân tới tấp vào bất kể chỗ nào trên thân thể, đầu mặt … buộc lòng tôi phải quay lưng vào vách lá của căn nhà cất liền nhau để có thể chống đỡ phía trước mặt. Không ngờ phía vách lá sau lưng tôi có một tên đã trực sẵn, hắn đã dùng họng súng dài thúc mạnh vào lưng trúng ngay lá phổi làm tôi bị trọng thương, té ngất xỉu, máu tuôn ướt cả áo quần. Sau khi tỉnh dậy những tên hung thần này không cho tôi thay quần áo, tôi đành mặc áo dính máu cho đến khi rách nát. Hậu quả vết thương lá phổi của tôi bây giờ vẫn còn dây dưa chưa dứt hẳn nên tôi thường đau buốt và ho liên tục mỗi khi trái gió trở trời. Mặc dù thương tích khắp người nhưng mấy ngày sau tên Tri là cán bộ an ninh trại đã lấy dây điện có ruột bằng đồng rất to, y đánh tôi 99 roi điện vì nó đếm thiếu một roi. Tôi cắn răng chịu đựng từng roi một, đầu dây điện thường quất vào hông, nách vào những chỗ hiểm yếu của cơ thể. Sau khi khai thác tôi không khai thêm người nào nữa chúng mới truy tố tôi ra toà với tội danh “Chống phá trại giam”.

     Trại tù Xuân Phước là nơi đa số các cán bộ Cộng Sản bị kỷ luật mới đổi đến đây và cũng là "Trại Trừng Giới" đối với những tù nhân cứng đầu mà chúng gọi là 'Bất Trị'. Tại đây, kỷ luật không cần phải có lý do, ốm đau không 'Cần' thuốc men, bệnh nặng không được đưa ra bệnh viện Tỉnh chữa trị và chết chóc là chuyện bình thường đối với trại. Tiêu chuẩn kỷ luật xà lim mỗi ngày họ phát cho 4 người mỗi người một lon guigoz nước để uống, tắm rửa và mỗi bữa ăn được cấp phát nửa chén cơm và 3 lát khoai mì công nghiệp H 34 chan ngập nước muối đậm đặc, nước muối nhiễu xuống nền gạch đọng trắng bọt muối. Trong kỷ luật hoàn toàn thiếu chất rau tươi nên mọi người đều bị bệnh sưng phù, tê bại, mờ mắt, ghẻ lở lao phổi … Mỗi lần đi đổ hũ vệ sinh, tôi nhanh tay với hái một nắm cỏ mầng trầu hoặc loại cỏ nước mặn, loại cỏ tạp cho bò ăn nên nhiều khi còn dính phân người, tôi lén đem vào phòng lấy nước rửa sơ rồi chia nhau mỗi người vài cọng để nhai gọi là có chút rau tươi, chúng tôi ăn cỏ mà cảm thấy ngọt vô cùng ..!” .

    Một sự thực đau lòng là vào những năm 1979, 1980 thì ngày nào thung lũng tử thần cũng có vài anh em ra đi, mỗi khi có người chết thì vài ba thanh niên tình nguyện đi khiêng quan tài, dĩ nhiên là anh em tù phải thương nhau nhưng được nghỉ một bữa và nhất là lại được chia nhau nắm cơm trái trứng của người chết thì còn gì để nói, hở trời!

     Khi tôi vừa chuyển tới “Thung lũng tử thần” thì trại bán thịt bò cho những trại viên có tiền đăng ký ở căng tin. Không phải tốt lành gì, để “bồi dưỡng” đâu mà bọn cán bộ kể cả giám thị lấy thực phẩm nuôi tù, lấy công tù lo chăn nuôi rồi đem bán lại cho những tù nhân có tiền với giá cắt cổ. Đặc biệt là bò heo bán thì con nào con đó mập ú, còn một năm 2,3 ngày mà chúng gọi là “Lễ lớn” nghe thông báo trại thịt 4 con bò thì con nào con nấy chỉ to hơn con heo một chút!. Thế mới thấm thía cái câu anh em thường nói: “Nước sông công tù” mà ...

     Tôi còn nhớ là hôm đó đúng ngày tôi ăn chay nhưng còn bao nhiêu tiền gửi trong căng tin nhân cơ hội này lấy mua hết. Bao nhiêu thịt mua về giao cho Phạm Thế Công cắt ra mỗi phần khoảng 2-3 trăm gram chia cho những anh em thiếu may mắn mà trong tù chúng tôi gọi là con ni cô, con bà phước … Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ những khuôn mặt mừng rỡ khi nhận từng miếng thịt. Đời sống trong tù suốt năm ăn “canh đại dương” gồm mấy cọng rau thêm tí muối chứ làm gì có bột ngọt, thịt mỡ gì. Số thịt mua về, phần thịt còn lại đem nấu cháo rồi đi ngang treo lên hàng rào bệnh xá, người bệnh làm bộ đi dạo rồi lấy vô, ăn xong lại treo lên. Cả bệnh xá được một bữa cháo nóng sốt hả hê. Có tin cha Vàng mới ra bệnh xá nhưng người chỉ còn da bọc xương, nằm liệt một chỗ nên không ra phơi nắng được. Sau mấy tuần chúng lại đưa vào xà lim, tháng sau thì chết vì kiệt sức té ngã quị xuống trong xà lim …

    Đã gọi là ở tù thì làm sao mà no đủ cho được thế nhưng ở tù cộng sản còn thê thảm đói khát vô cùng nên mỗi lần đi lao động, anh em ta gặp bất cứ con gì ngoại trừ con ốc bù lon bằng sắt, còn con gì nhúc nhích được đều ăn tươi nuốt sống liền từ con mối đến con nhái bầu dai như đỉa cũng không tha… Mỗi năm khoảng 3 lần tù nhân được ăn ngày “Lễ lớn” mỗi người được một miếng khoảng 2 trăm gờ ram. Nói thì khó tin nhưng tù nhân dù ghét cay ghét đắng cái gọi là "Nễ Nớn", tuy không nói ra chứ ai cũng mong đến ngày “Lễ lớn” mới đau chứ. Đó là một sự thực, một sự thực phũ phàng, từ đó chúng ta mới hiểu rõ hơn cái gọi là “Chính sách bao tử” của cộng sản thâm độc, nguy hiểm tới dường nào.

     Ngoài đời thì chúng áp dụng chính sách tem phiếu “xiết bao tử, khống chế dạ dày” khiến cha mẹ phải thúc ép con cái đi nghĩa vụ lên đường đi vào chỗ chết vì khẩu phần gạo đã bị cắt, người con thì không nỡ vì mình mà gia đình đã đói lại phải đói hơn. Tốt nhất là tình nguyện đi nghĩa vụ quân sư để khỏi làm gia đình phiền khổ thế thôi. Chế độ tem phiếu khiến người dân bị lệ thuộc từ hạt muối, viên đường đến tấc vải lưng quần manh áo … thật khốn khổ làm sao. Chẳng thế mà sau mấy chục năm trời sống dưới sự kềm kẹp thống trị của cộng sản bạo tàn, người dân miền Bắc chỉ biết ngậm ngùi than thở:

                    “ Bắt ở trần phải ở trần,
                       Cho “ May-ô” mới được phần “may-ô"[1] .
                       Mỗi năm ba tấc vải sô,
                       Lấy gì che kín “cụ hồ” em ơi ..!”

    Vì không có đủ vải để may quần nên từ anh bộ đội đến chú công nhân nhà ta cứ để “cụ Hồ” tồng ngà tồng ngồng vì vậy, lúc nào cũng muốn đề nghị đồng chí vợ họp “chi bộ hai người” để “tranh thủ hơi ấm” nghĩa là làm cái chuyện trời cho đó. Vì thế, có một nghịch lý lạ đời là đồng bào miền Bắc sau bao nhiêu năm sống nghèo đói khốn khổ dưới chế độ cộng sản bạo tàn, thế mà cái khoản “Đẻ đái” thì lại hơn bà con ta ở miền Nam tự do nhiều. Ô hô ai tai … nghe thấm thía mà cũng thú vị làm sao ...

    Cá nhân tôi, tuy có phần may mắn hơn anh em là có gia đình thăm nuôi đầy đủ nhưng gần 9 năm nằm trong xà lim, đã từng biết cái đói như thế nào. Càng cố gắng nén cơn đói thì cái đói cồn cào lại cồn cào hơn, cố nuốt nước miếng thì nước miếng cứ tuôn ra nên lại phải nuốt thèm thế thôi. Nằm trong cùm bụng đói teo thế mà một tháng 4 lần trại cho tù “bồi dưỡng” một bữa thịnh soạn thực đơn chỉ gồm một món duy nhất là “Rau muống xào Tỏi” là chúng tôi sướng rên người. Nhất là cái mùi dầu phi tỏi theo gió bay vào khu kiên giam thì cả xà lim tỉnh hẳn ra. Ôi 'cái mùi chết người ấy' nó cám dỗ làm sao? Nó làm ta thấp thỏm đợi chờ, bụng đói cồn cào nhức nhối, nước miếng trào ra, càng cố nuốt vào thì lại tràn ra nhiều hơn... Nó khó chịu đến độ có anh em hết ngồi rồi lại nằm cũng chịu không được nên phải nhai 'Hàm thụ' cả mùng mền chờ giờ ăn tới ...

    Trước khi vào khu kiên giam, tôi sống chung với Thượng Toạ Thích Thiện Minh, hai anh em sống với nhau được một thời gian thì “Thầy Ba” vào kỷ luật trước, tôi vào sau. Lúc sống chung mỗi lần thăm nuôi chừng 1,2 bao đem vào chia ra uỷ lạo anh em rồi ăn chừng một tháng là hết cả nước tương. Thầy Ba thuộc loại “Uy tín” lắm mới được anh Châu ở đội 5 tự giác liều lĩnh tiếp tế cho một miếng cặn bã dừa sau khi ép lấy dầu dừa anh em thường gọi là “cứt dừa”. Thầy Ba bỏ vào gô đổ nước muối vào rồi đun lên để nguội là ta có “nước tương tù” liền. Anh em ăn được một tháng rất ư là khoái khẩu thì tình cờ sau bữa ăn, thầy Ba nhìn tôi nói “Ủa sao răng ông Anh đen quá vậy?”. Tôi cũng không để ý nhưng nghe nói vậy tôi nhìn thấy răng của ông ấy cũng đen vì chất cứt dừa bám vào, có đánh răng cũng không sạch được. Từ đó, biết vậy tính không ăn nhưng chan nước muối đại dương vẫn khó nuốt hơn là có một chút màu mè để mình tự đánh lừa thị giác, vị giác của mình ăn cho ngon miệng. Bây giờ nghĩ lại thấy buồn buồn tự nhiên nở nụ cười thấm thía làm sao …

     Thời gian cùm còng tù tội và cảnh đói khát của anh em tù nhân khiến tôi sang Mỹ mấy năm trời mà sau mỗi bữa ăn là dồn và để mai ăn tiếp, không dám đổ thức ăn đi mà nói đúng hơn là không đủ can đảm đổ thức ăn dư thừa vì nghĩ tới anh em mình còn đang sống lây lất trong tù. Cô vợ tôi, mới đầu cũng thường cằn nhằn tôi vì tối nằm ngủ cứ gác tay lên trán và cứ dồn thức ăn thừa bỏ vào tủ lạnh. Đến khi tôi nói là em biết không, hậu quả của thời gian cùm 2 tay nên lúc ngủ phải để lên trán mới ngủ được rồi nghĩ tới cảnh anh em còn đang đói khát trong tù nên mới dồn thức ăn lại như một phản ứng tự nhiên thì cô ấy mới hiểu và thương tôi hơn.

     Làm sao chúng ta có thể hiểu được là tại sao người tù, mỗi bữa ăn chỉ được lưng lưng chén nhỏ bo bo hoặc khoảng hơn 300 hạt bắp mà vẫn sống còn được. Chỉ lưng chén nhỏ bo bo mà nhai cả hàng giờ, nước miếng tiết ra chất dịch vị, ôi nó ngọt làm sao ... Ngay cả bây giờ, dù có ăn cao lương mỹ vị cũng không tìm được cảm giác ngon lành tuyệt vời của một thời khốn khó đã qua ... Ôi, cái nỗi "Đoạn Trường' đứt ruột mà ai có ở tù mới hay", đó chính là "Hội Chứng Ủ Tờ" mà 'may mắn' lắm mới được hưởng trên cuộc đời này!


[1] Ngoài Bắc gọi áo may ô là áo lót, mặc bên trong áo Sơ mi của đàn ông.

Tuesday, December 20, 2016

Câu chuyện phóng viên ảnh chụp hình vụ bắn đại sứ Nga

  • 9 giờ trước
Cảnh sát viên Thổ Nhĩ Kỳ Mevlut Mert Altintas ngay sau khi nã đạn vào đại sứ Nga Andrey Karlov hôm 19/12Image copyrightAP
Image captionCảnh sát viên Thổ Nhĩ Kỳ Mevlut Mert Altintas ngay sau khi nã đạn vào đại sứ Nga Andrey Karlov hôm 19/12
Khi một vụ ám sát xảy ra, thật là hy hữu nếu có một phóng viên ảnh ngay tại hiện trường để ghi lại các khoảnh khắc đó.
Giây phút đại sứ Nga Andrey Karlov bị bắn chết ở Ankara hôm thứ Hai 19/12, phóng viên hãng Associated Press - Burhan Ozbilici, lại có mặt ở ngay hàng ghế đầu tiên.
Ozbilici đã chụp được những bức hình kẻ sát nhân hô to các khẩu hiệu và vung vẩy khẩu súng của mình trong không khí.
Người phóng viên này viết trong blog được hãng của anh đăng lên mạng ngay sau sự việc: "Tất nhiên tôi cũng sợ và biết sẽ gặp nguy hiểm nếu như tay súng quay sang phía tôi."
Anh nói mình đã chứng kiến "một cuộc đời biến mất ngay trước mắt tôi".

Cảnh báo: hình ảnh có thể gây phản cảm

Andrey Karlov bắt đầu bài phát biểu với kẻ sát nhân đứng ngay sau ôngImage copyrightAP
Image captionAndrey Karlov bắt đầu bài phát biểu với kẻ sát nhân đứng ngay sau ông
Đại sứ Karlov đã có bài phát biểu tại buổi khai mạc triển lãm ảnh ở Ankara khi ông bị Mevlut Mert Altintas bắn chết.
Ozbilici lúc đó đang trên đường từ văn phòng AP về nhà nhưng anh quyết định rẽ vào xem triển lãm.
Trong blog của mình, anh nói anh chỉ định chụp vài tấm hình để sau này có thể dùng minh họa quan hệ Thổ Nhĩ Kỳ-Nga.
Không ngờ anh lại trở thành nhân chứng một vụ giết người và những gì xảy ra sau đó.
Mevlut Mert Altintas bắn ông Andrey KarlovImage copyrightAP
Image captionMevlut Mert Altintas bắn ông Andrey Karlov và sau đó kêu gào trong khi xác ông nằm dưới sàn
Ozbilici cũng chụp hình những người có mặt khi đóImage copyrightAP
Image captionOzbilici cũng chụp hình những người có mặt khi đó
Các nhân chứng khác đã chạy trốn khi Altintas, nhân viên cảnh sát bạo động Ankara 22 tuổi, bước vòng quanh xác nạn nhân.
Altintas hô lớn bằng tiếng Thổ và tiếng Ảrập về cuộc chiến Syria, mà Nga đóng vai trò đồng minh chính của chính quyền Assad.
Ozbilici viết: "Người ta hét lên, nấp sau các cột, dưới bàn và ngã trên sàn. Tôi cũng sợ và rối trí nhưng kịp nấp một phần sau bức tường và tiếp tục làm công việc của mình là chụp ảnh".
Không khí hoảng loạn bên trong phòng triển lãmImage copyrightAP
Image captionKhông khí hoảng loạn bên trong phòng triển lãm
Anh nói anh hiểu nguy cơ lại gần sát thủ khi mọi người khác chạy trốn hết, nhưng cảm thấy mình cần phải ghi lại những gì đã xảy ra.
Nỗ lực của anh đã được vinh danh trên mạng xã hội.
Ozbilici cũng ghi được những giây phút ngay trước khi có nổ súng, trong đó nạn nhân và các khán giả hoàn toàn không hay biết về những gì sẽ xảy ra.
Anh kể: "Khi tôi quay lại văn phòng để biên tập và gửi ảnh, tôi sốc khi thấy sát thủ đứng ngay sau lưng ông đại sứ khi ông phát biểu. Trông gã như một người bạn, hay cận vệ."
Altintas bị cảnh sát Thổ Nhĩ Kỳ tiêu diệt ngay tại hiện trường.

Monday, December 19, 2016


TRẠI TÙ THỨ HAI
TY CÔNG AN TỈNH MINH HẢI

T
ừ khi di chuyển từ trại giam huyện Vĩnh Lợi đến phòng cảnh sát hình sự Ty công an Minh Hải, tôi càng gặp nhiều chuyện buồn thêm. Thứ nhất do khinh suất sai lầm của mình, một sự va vấp khiến tôi phải ân hận suốt đời. Đó chính là lý do tôi phải nói lên sự thật qua trang hồi ký nhỏ bé nầy những thiếu sót của mình để giải tỏa bớt những khúc mắc mà nhiều năm qua tôi mang nặng canh cánh bên lòng. Do bức thư tôi gởi về bị phát hiện, nên công an tỉnh đã bắt thêm một số người gồm: 1/ Huỳnh Hữu Thọ em ruột của tôi 2/ Hồ Văn Minh người phật tử ở kế cận chùa 3/ Ông Nguyễn Văn Kiếm 4/ Ông Trần Văn Giái Khi tôi viết những dòng hồi ký này thì tôi đã được trả tự do hơn 7 tháng, tôi có tìm đến nhà những người có tên nói trên để thăm viếng. Trước nhất tìm đến nhà ông Giái để thăm hỏi và giúp đỡ, an ủi ít tài vật cho ông cùng các cháu ngoại vì tuổi ông nay đã già, đôi mắt lại bị mù, cuộc sống khốn đốn khó khăn.

Riêng anh Hồ Văn Minh khi đi tù về thì vợ đã có chồng khác, anh lại phải tìm kế sinh nhai và đã bị tai nạn giao thông qua đời cách đây mấy năm. Ông Nguyễn Văn Kiếm thì lưu lạc tìm kế sinh nhai ở tỉnh xa. Tôi chưa có dịp gặp vì ông không còn ở Bạc Liêu nữa! Trường hợp đứa em trai tôi tên Huỳnh Hữu Thọ khi trở về gia đình, thì vợ của Thọ tức em dâu tôi đã bước sang thuyền khác. Thọ phải lập gia đình một lần nữa vì bị công an địa phương khó dễ đủ điều nên phải cũng rời xứ sở tha phương cầu thực nơi tỉnh Rạch Giá Kiên Giang. Tội nghiệp, gia đình đông con, công việc làm ăn luôn gặp khó khăn thất bại, nên buồn phiền đã sinh ra tật rượu chè say sưa làm giảm đi một phần nhân cách. Tôi có đến gia đình thăm em một lần và khuyên bảo nhưng vẫn chưa cải đổi tánh tình cũng là chuyện đáng buồn, một phần trong đó có trách nhiệm ở nơi tôi. 

Xin tường thuật lại nhà giam chúng tôi đang ở, trực thuộc phòng cảnh sát hình sự, trưởng phòng là đại úy Châu Trọng Nam. Đây là nơi giam giữ những người mới bị bắt với nhiều tội trạng khác nhau, giam vào đây là để điều tra khai thác vì nơi này có đủ mọi biện pháp được áp dụng khắt khe trong công tác tra hỏi. Tại đây, từ việc đánh đập bằng tay chân, bằng gậy gộc, bằng dùi cui, bằng báng súng cho đến cùm, quyện, giam vào phòng giam riêng là điều xảy ra hàng giờ hàng buổi. Trại giam có đủ mọi cán bộ, công an từ Bắc vào Nam, kể cả kháng chiến lâu năm cho đến những tên công an loại mới vào ngành mà dân gian thường gọi là bọn “công an 30/4”.

Họ đều có những ngón nghề độc đáo để điều tra, nào là đánh túi bụi, đánh kiểu trên đao dưới búa, còng tay đứng, còng chéo tay sau lưng, còng ngồi đan chéo hai tay. Họ dùng nhục hình để điều tra, bản thân tôi khi giam giữ tại đây, cũng không tránh khỏi những nhục hình này. Hàng ngày hai chân tôi luôn ở trong cùm, bị cùm suốt ngày đêm, suốt tháng quanh năm. Hai chân bị cùm quyện tại chỗ, không thể đứng thẳng được nên dần dần bị tê liệt. Còn tiểu tiện thì trong một cái hũ, mỗi khi đi vệ sinh phải nhờ người khiêng hũ lại dùm. Hũ vệ sinh vừa có phân, vừa có nước tiểu. Mỗi ngày công an cho người đem đổ. Có khi đến 2-3 ngày mới đổ nên phân và nước tiểu tràn ra ngoài ướt cả chỗ nằm bốc mùi hôi thối! Sau khi đổ hũ, công an ra lệnh tù nhân phải vào ngay thật nhanh cho nên chiếc hũ chỉ rửa sơ sài, sau đó họ múc nước ngay chỗ rửa hũ mang vào cho những người đang bị cùm trong quyện như tôi để tắm. Mỗi người trong cùm chỉ được vài ca nước. Ca múc nước tắm cũng là ca đựng cơm ăn hàng bữa. Chiếc hũ luôn luôn còn sót lại phân người, nhất là phân cao lương loại lương thực rất cứng ăn vào khó tiêu, loại này dùng để ăn độn thay thế cơm. Khi tắm phân dính cả vào mặt, vào đầu đó là chuyện thường ngày. 

Phòng giam kỷ luật rất chật hẹp khoảng hơn 3m2 mà nhốt có khi lên đến 20 người, chỉ ngồi cũng không đủ chỗ làm gì có khoảng trống để nằm. Thời tiết vào hè rất oi bức, nóng nực vô cùng, mồ hôi nhễ nhại nên tắm cũng cảm thấy rất mát và dịu bớt sự căng thẳng thần kinh. Có điều tế nhị là phải biết cư xử, biết ơn những người khiêng hũ, mới có nước tắm lần sau.

Khi đêm về mọi người trong phòng phân công nhau, thay phiên dùng chiếu làm quạt, vừa đuổi muỗi vừa tạo sức gió cho mát để dễ ngủ. Mỗi lần quạt một giờ đồng hồ, vừa quạt lại vừa thức gác đêm. Theo qui định của nhà giam, thì mỗi phòng đều sắp xếp phân công người tù thức gác vào ban đêm. Khi phòng kế bên dùng chiếc đũa gõ vào lon sữa bò 3 tiếng, thì các phòng khác phải gõ theo hòa lên một tràng âm thanh kéo dài. Những tên cai ngục cầm súng gác bên ngoài đi tới đi lui nhìn nhớn nhác vào trong các phòng. Anh ta phát hiện phòng nào không gõ, tức người gác đã ngủ quên. Anh ta sẽ lập biên bản, hoặc có thái độ giở giọng đe dọa chửi bới tục tằn hay đề xuất ban giám thị có biện pháp kỷ luật như: Cúp không cho nhận quà của gia đình hay bị cùm quyện tay chân, hạn chế tiêu chuẩn cơm ăn hằng bữa trong một thời gian nhất định.

1. Cộng sản cài người làm khổ nhục kế để bám sát tư tưởng cho mục đích khai thác điều tra.

Những ngày tại phòng 8A, tôi phát hiện cơ quan B2 tức Bảo Vệ Chính Trị tỉnh có âm mưu cài người làm "khổ nhục kế” để bám sát, theo dõi nắm tin tức về tôi. Người được giao nhiệm vụ tên là Hồ Công Sơn, hạ sĩ quan thuộc binh chủng Biệt động quân của Việt Nam Cộng Hòa. Sơn là cháu ruột của Hồ Nghi, Bí Thư tỉnh ủy, tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng. Sơn được móc nối hoạt động trước năm 75, sau ngày 30-4-75 anh ta làm việc cho cơ quan B2 tức Bảo vệ Chính trị tỉnh Minh Hải. Một hôm vào khoảng gần nửa đêm, bỗng phòng kỷ luật tôi đang ở, bất ngờ có công an đến mở cửa, tiếng rầm rầm của cánh cửa sắt đã làm mọi người xung quanh đều thức giấc… Thình lình xuất hiện, một anh thanh niên ăn vận sang trọng, với bộ y phục màu đen, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mắt đeo cặp kính đen, chân mang đôi giày Sandal bằng da cũng màu đen bóng lộn, và mùi nước hoa thơm ngát cả phòng giam, trên đôi tay với đôi còng số 8…

Anh ta bước vào phòng và gật đầu chào mọi người rất lịch sự. Sau đó, anh bị cùm một chân nằm sát bên cạnh tôi, là người được cài cắm để thực hiện “Khổ nhục Kế” ắt hẳn anh ta đã biết tôi rồi! Nhưng vì nghiệp vụ nên anh khéo đóng kịch và giả vờ hỏi tôi "xin lỗi! Anh tội gì ạ?". Tôi trả lời; "Tôi tội Chính trị, tôi là thầy tu, ở chùa Vĩnh Bình Cái Dầy". Anh ta lanh lợi, kiểu Đạo đức giả nói: "Mô Phật Bạch Thầy, con không biết, xin thầy hoan hỷ tha lỗi cho". Tiếp theo anh ta tự giới thiệu với giọng lưỡi hết sức ngọt ngào thắm mùi đạo vị "Bạch Thầy, con tên Hồ Công Sơn, trước đây là lính Biệt động quân. Con là Huynh trưởng gia đình Phật tử, Pháp danh Tâm Nguyên, con thường xuyên sinh hoạt với Ban Đại Diện GHPGVNTN tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng. Tối hôm nay con và người bạn gái thuê xe từ Sài Gòn về Bạc Liêu, trên tuyến đường ra biển để khuya nay xuống tàu đi vượt biên, thì bị Công an biên phòng chặn bắt. Họ giải con về đây”. Sau đó anh nói thêm: “Sống không nổi dưới chế độ CS độc tài nên phải ra đi thôi thầy ơi! Chế độ nầy tàn bạo lắm!”.

Mỗi ngày kế anh ta kể rất nhiều chuyện về Đạo Phật và hỏi thăm tôi về Trung ương GHPGVNTN, về ngôi chùa Vĩnh Bình tôi đang làm trụ trì… Anh có nhã ý giúp tôi, liên lạc với ai bên ngoài nếu cần, vì anh cho biết chắc sẽ được về sớm. Anh ta còn nói nếu tôi có cần bút, giấy, viết anh sẽ kiếm cho. Nghe anh nói rất hay, nhưng có 3 điều tôi lấy làm nghi ngại:

1.      Tôi vừa trải qua một sai lầm chết người về anh Tiết Sa Rết, nên rất cảnh giác.

2.      Nhìn tướng mạo của anh, tôi thấy có cái gì hơi đểu, vì tóc quăn, môi trớt, tóc mai ngược trong sách gọi là "Tam Toạng" 3 điều lăng nhăng, xấu, tạp…

3.      Anh mới đến, mà anh nói anh tìm bút chì cho mượn… Tôi tuyệt đối không tin Sơn. Tôi chỉ tâm sự những gì tôi đã khai với cơ quan chấp pháp. Thế là hơn 1 tháng, bị cùm kẹp, ăn uống khổ sở anh Sơn chẳng thu được kết quả gì, nên họ chuyển anh đi nơi khác. Cho đến 8 tháng sau, khi kết thúc điều tra, họ chuyển tôi về Cà Mau, thì anh cũng được chuyển đến nằm kề tôi để thăm dò tiếp hơn 1 tháng nữa. Có lẽ vì yêu cầu bức bách của ngành công an, anh đã để lộ liễu ý đồ của mình, nên không đạt được kết quả. Cuối cùng Sơn đã chuyển đi nơi khác…

Mãi đến khi 21 người trong vụ án của tôi được chở từ Cà Mau về Bạc Liêu để ra tòa sơ thẩm, khi xe chạy ngang ty công An tỉnh Minh Hải, chính mắt tôi thấy anh Hồ công Sơn lái chiếc xe HonDa, mặc bộ quần áo rất sang trọng chạy thẳng vào ty Công An một cách tự nhiên, sau lưng có chở một tên B2 của Bảo vệ Chính trị tỉnh. Đây là thủ đoạn và quỷ kế thâm hiểm của CS trong giai đoạn khai thác, điều tra xin nêu lên trong Hồi Ký này để mọi người cảnh giác.

2. Đấu khẩu nảy lửa với tên đồ tể phạm minh chánh, trưởng ban chấp pháp ty công an Minh Hải.

Phạm Minh Chánh có biệt danh là Ba Lát Gừng, chức vụ trưởng ban chấp pháp vừa là một thành viên của ban chỉ huy ty công an. Nhiều người biết rành về ông ta đồn rằng, trước khi theo Việt Cộng ông ta là thầy hốt thuốc Nam, và bất cứ thang thuốc nào của ông hốt đều có 3 lát gừng. Điều này đoán chắc có lẽ ông học toa thuốc Nam căn bản gồm 10 vị, cho nên trong đó lúc nào cũng có 3 lát gừng chăng! Mười vị thuốc Nam trong toa căn bản gồm: Chanh, muồng, má, mực, sả, bì, Mầng trầu, ké, ngót, gia thì gừng tươi, Rễ tranh (Mao căn ), Muồng (Nam đại hoàng), rau má (Liên tiền thảo), Cỏ mực (Hạn liên thảo), Củ sả (Mao hương), Vỏ quýt (Trần bì), Cỏ mầng Trầu (Thanh tân thảo), Ké đầu ngựa (Thượng nhi tử), Bồ ngót (Đông phong thái), Gừng (Càng cương). Theo lời người kể, toa thuốc trên do ông Ba Lát gừng truyền lại và cho biết rằng từ khi ông Phạm Minh Chánh theo Việt Cộng ông vẫn hành nghề hốt thuốc Nam ở trong chiến khu. Xét thấy ông ta có năng khiếu về điều tra khai thác cho nên sau đó ông được chọn vào ngành chuyên môn này. Ông Ba Lát Gừng là một tay già dặn, thuộc loại cáo già xảo quyệt, có nhiều kinh nghiệm và sành sỏi trong nghiệp vụ, nhưng không ít khuyết điểm bản thân. Những bạn bè cùng thời ông đều lên cấp trung ương riêng ông vẫn còn ì ạch leo dốc, dến nay đã bạc cả mái đầu chỉ mới cấp tỉnh thôi! Hầu hết ban lãnh đạo ty công an là lớp người sau ông, nên họ rất vị nể. Ba Lát gừng cũng còn nổi tiếng là tên chụp mũ chuyên nghiệp, có nhiều mánh khoé hướng cung, bức cung, mớm cung cũng chuyên nghiệp. 

Chính vì nhiều thủ đoạn thâm độc, và lắm mưu sĩ gian hùng cho nên ông đã đúc kết hồ sơ làm chết oan mấy mạng người vô tội lúc còn ở bưng biền. Do đó ông bị giáng cấp và vất vả bò chậm chạp cho đến bây giờ là trưởng ban chấp pháp ty công an. Nay ông được phân công trực tiếp điều tra vụ án của tôi. Thực ra đây là một cuộc đấu trí giữa kẻ bạo quyền và người thất thế, giữa kẻ chủ động được quyền hỏi cung và người bị động chưa chuẩn bị trước những câu trả lời. Tôi bị động vì tôi bị khai thác bất cứ lúc nào, ngày lẫn đêm và không biết trước ông ta sẽ hỏi những gì? Còn ông ta chủ động, là vì ông ta có quyền chất vấn điều tra bất cứ lúc nào và đã chuẩn bị trước những câu hỏi. Có chút may mắn là khi đang giúp đỡ hoạt động trong tổ chức, tôi luôn chuẩn bị tư thế sẵn sàng để khai báo nếu rủi ro bị bắt hoặc danh sách bị phát hiện, tôi sẽ khai với công an trong bốn trường hợp sau đây: Khai những người đã chết cầm đầu tổ chức, khai những người đã đi vượt biên cầm đầu tổ chức, khai đối tượng cấp cao của cộng sản tổ chức, hoặc tạo cú sốc, để họ cho về phòng giam suy nghĩ lại chu đáo trước khi trả lời.

Chính vì vậy mà nhiều lần ông Ba Lát gừng tỏ thái độ bực tức, vì khai thác không được kết quả. Có một lần nọ, ông điều tra và mớm cung tôi không được như ý, nên ông ngồi cắn móng tay. Có lẽ nói ông ta có tật cắn móng tay thì phải, vì ngày nào gọi tôi lên điều tra tôi cũng thấy ông cắn móng tay. Hôm ấy có lẽ quá căng thẳng và bực dọc lên đến đỉnh điểm nên ông hoàn toàn mất hết nhân phẩm, lời lẽ xấc xược, thiếu tư cách. Ông ta đã phát cáu dữ dội, hai gân cổ nổi thật to, nét mặt đỏ bừng ông ta giận đến run người. Ba Lát gừng nhìn tôi và nói những lời thật khiếm nhã, thô thiển của những kẻ thất phu “Này chú Thiện Minh! tôi hỏi chú cách mạng từ trước đến giờ có đào mồ cuốc mả cha chú không? Cách mạng có hãm hiếp mẹ, chị gái, em gái của chú không? Mà chú tham gia vào tổ chức phản động để chống lại cách mạng vậy chú? "

Khi nghe qua những từ đao to búa lớn của ông mạt sát xúc phạm đến cả gia đình tôi, tôi biết ông ta đã hớ lời rồi và đã để lộ chân tướng của một tên Bần Cố Nông cách mạng dởm. Tôi mĩm cười nhạt bình tỉnh nói: “Này ông Ba, tôi từ nhỏ đến giờ chỉ tu hành không có tham gia chính quyền miền Nam nhưng đứng khách quan tôi muốn hỏi ông rằng: Chánh quyền Sài Gòn có đào mồ cuốc mả cha ông không? chính quyến Sài Gòn có hãm hiếp chị gái, em gái của ông không? Tôi biết chắc chắn là không nhưng giả sử cho rằng mọi việc là có đi nữa, thì ông mới đứng lên tham gia cái gọi là "kách mệnh". Nếu mọi việc là không, thì chắc ông không tham gia cách mạng chứ gì! Như vậy, ông tham gia cách mạng chỉ vì khi nào có đụng chạm đến quyền lợi cá nhân ông, chứ nếu đụng chạm đến quyền lợi của ai khác. Mà quyền lợi của riêng ông không bị ảnh hưởng thì chắc ông giả đui giả điếc tuyệt đối không bao giờ tham gia cách mạng phải không? Vì thế, nếu xét về sơ tâm khởi nguyên "Kách mạng" của ông, tôi thấy rất hẹp hòi vị kỷ, ông không xứng đáng tô điểm cho mình hai chữ "Kách mạng" và bình thường ông cũng không đủ tư cách ngồi ngang mặt làm việc với tôi đâu? Trừ trưòng hợp ông dùng quyền lực của kẻ mạnh”.

Khi tôi nói xong, ông Ba Lát Gừng hai tay như run lên ông nắm chặt bàn tay lại và đập mạnh xuống chiếc bàn làm việc, khiến các tờ giấy, bút để ghi chép khai cung văng xuống đất. Cặp mắt ông ta bốc lửa, nộ khí xung thiên và quát to: “Mầy! đồ bán nước, đồ lũ phản động, đồ ôm chân đế Quốc Mỹ làm tay sai cho sen đầm quốc tế, đội lốt tôn giáo để hại dân, hại nước, hại đạo hại đời Thiện Minh à! Một trăm thằng như mầy có chết cũng chẳng ai tiếc. Gia đình mầy nếu biết mầy có âm mưu chống cách mạng thì cũng còn muốn giết mầy nữa đừng nói chi ai khác. Mầy đi về phòng kỷ luật ngay". Tôi đứng dậy và nói "Thật là lố bịch, thiếu tư cách" rồi tôi đi ra cửa, ông ta lẽo đẽo đi sau lưng.

Thông thường mọi hôm làm việc xong, ông ra lệnh cho một cán bộ vũ trang dẫn tôi về phòng giam, chứ chưa bao giờ ông ta đi theo như vậy! Khi về đến cửa phòng 8A, tôi khom mình vói lấy hai cái khoen cùm, định đem vào phòng để cùm chân như thường lệ. Có lẽ ông chợt thấy bất ngờ, do quá cảnh giác cao nên ông vội chạy né tránh sang một bên miệng la to thất thanh hốt hoảng “Tụi bay ơi! thằng Thiện Minh nó đánh tao". Bất ngờ gặp phản ứng sai lệch thình lình của ông Ba Lát Gừng, nên tôi đứng yên tại chỗ, hai tay vẫn còn cầm hai khoen quyện và rất bình tỉnh giải thích, trong khi đó mấy tốp công an vũ trang nườm nượp chạy vào.

Tôi nói "Trong mấy tháng qua, mỗi lần đi làm việc về phòng, tôi đều tự mang hai khoen quyện vào để cùm chân, chứ tôi không có ý định đánh hay hành hung ông. Nếu muốn đánh ông thì tại phòng làm việc, chỉ đôi tay tôi thôi thì tuổi già 60-70 tuổi của ông làm sao chịu nổi, chưa nói chiếc nghế ngồi nếu tôi cần sử dụng”. Ông Ba Lát gừng liền lập tức ra lệnh: “Anh nào trưởng buồng của phòng 8A, hãy lập biên bản tên Thích Thiện Minh đã có thái độ hành hung ban chỉ huy ty công an và bảo toàn phòng phải ký tên”. Lúc ấy, trong phòng tôi có anh Nguyễn Văn Hùng làm trưởng buồng, nguyên là Đảng viên CS kiêm Hiệu trưởng trường Trung học tại huyện Vĩnh Lợi. Anh bị cầm tù vì "nghi án giết vợ". Chứng kiến rõ ràng sự việc từ đầu đến cuối, anh Hùng liền lên tiếng phản đối mệnh lệnh của ông Ba Lát Gừng.

Anh nói “Tôi là buồng trưởng phòng 8A hơn 3 năm qua. Tôi xin xác nhận một cách công tâm với quí ông rằng: Từ ngày ông Thầy Thiện Minh chuyển đến phòng này, mỗi lần đi khai cung về, ông luôn tự mang hai chiếc khoen quyện vào để cùm chân. Tất cả các anh em chung phòng đều thấy rõ, kể cả ông cán bộ trực khóa cũng biết. Cho nên, ông ban ra lệnh bảo chúng tôi lập biên bản và toàn phòng ký tên xác nhận, là ông thầy Thiện Minh có thái độ hành hung ông Ban là không đúng. Đây là một sự bức hiếp oan ức, vu oan giá họa làm hại người khác, chúng tôi phản đối điều này và không ký tên”. Khi anh Hùng nói xong, ông Ba Lát Gừng đùng đùng nổi giận, bừng bừng đỏ mặt tía tai và buông ra những lời hăm dọa: “Thằng Nguyễn Văn Hùng mầy dám bênh vực cho tên phản động, mầy là thằng phản Đảng rồi mầy sẽ chết chứ ở đó mà phản bác phản biện, phản đối nữa. Rồi mầy sẽ biết tay tao! Đồ khỉ mà dám vuốt râu hùm hả!”. Nói xong ông ta bỏ đi lên phòng cảnh sát hình sự. Ông chỉ thị tên trưởng phòng là đại uý Châu Trọng Nam phải đích thân lập biên bản về việc tôi hành hung ông để lưu hồ sơ, sau này ra toà sẽ kết thêm án. 

Chiều hôm đó ông Châu Trọng Nam đem biên bản xuống phòng 8A công bố, khi công bố xong mấy anh em trong phòng nhìn nhau cười khẩy. Vài ngày sau ông Ba Lát Gừng tiếp tục gọi tôi lên làm việc. Tôi từ chối thẳng thừng là dứt khoát không đi và trả lời một cách thách thức với anh công an mở cửa “Anh hãy nói lại với ông Ba Lát gừng muốn cùm kẹp hay bắn giết thì cứ ra tay tôi nhất quyết không đi, trừ khi đem biên bản xuống phòng 8A xé trước mặt tôi cùng mọi người".

Hơn một tuần lễ sau, ông Võ Thanh Tòng tức Ba Trường Sơn phó ty công an trực tiếp xuống tận phòng mời tôi lên làm việc. Khi bắt đầu làm việc tôi thấy trên tay ông Ba Trường Sơn cầm tờ biên bản. Ông đưa cho tôi xem và bảo tôi hãy xé đi, ông nói: "Anh cố gắng làm việc với chú Ba Lát Gừng để sớm kết thúc điều tra, vì hơn 6-7 tháng rồi, còn phải đem ra xét xử chứ không lẽ ở kỷ luật hoài sao! Mọi việc xảy ra vừa qua giữa anh và chú Ba nên tạm gác bỏ cứ xem như là sự hiểu lầm thôi, hãy bỏ đi!" Sau đó, ông bước sang phòng bên cạnh mời ông Ba Lát Gừng vào và nói khéo vài câu vã lã nhằm làm dịu không khí căng thẳng giữa hai bên và cũng để tôi bằng lòng tiếp tục làm việc với ông Ba Lát Gừng. Liền khi đó ông Ba Lát Gừng miệng mỉm cười và hỏi thăm sức khoẻ tôi. Ông ta làm ra bộ như giữa tôi và ông ta không có chuyện gì. Từ đó về sau, ông ta rất cẩn ngôn, dè dặt khi điều tra. Tôi thấy miệng ông ta lúc nào cũng mĩm cười, nhưng tôi biết đây chỉ là "Tiếu lý tàng đao" ngoài miệng cười, trong lòng chứa gươm đao, chứ không phải là tốt bụng gì...