Monday, December 19, 2016


TRẠI TÙ THỨ HAI
TY CÔNG AN TỈNH MINH HẢI

T
ừ khi di chuyển từ trại giam huyện Vĩnh Lợi đến phòng cảnh sát hình sự Ty công an Minh Hải, tôi càng gặp nhiều chuyện buồn thêm. Thứ nhất do khinh suất sai lầm của mình, một sự va vấp khiến tôi phải ân hận suốt đời. Đó chính là lý do tôi phải nói lên sự thật qua trang hồi ký nhỏ bé nầy những thiếu sót của mình để giải tỏa bớt những khúc mắc mà nhiều năm qua tôi mang nặng canh cánh bên lòng. Do bức thư tôi gởi về bị phát hiện, nên công an tỉnh đã bắt thêm một số người gồm: 1/ Huỳnh Hữu Thọ em ruột của tôi 2/ Hồ Văn Minh người phật tử ở kế cận chùa 3/ Ông Nguyễn Văn Kiếm 4/ Ông Trần Văn Giái Khi tôi viết những dòng hồi ký này thì tôi đã được trả tự do hơn 7 tháng, tôi có tìm đến nhà những người có tên nói trên để thăm viếng. Trước nhất tìm đến nhà ông Giái để thăm hỏi và giúp đỡ, an ủi ít tài vật cho ông cùng các cháu ngoại vì tuổi ông nay đã già, đôi mắt lại bị mù, cuộc sống khốn đốn khó khăn.

Riêng anh Hồ Văn Minh khi đi tù về thì vợ đã có chồng khác, anh lại phải tìm kế sinh nhai và đã bị tai nạn giao thông qua đời cách đây mấy năm. Ông Nguyễn Văn Kiếm thì lưu lạc tìm kế sinh nhai ở tỉnh xa. Tôi chưa có dịp gặp vì ông không còn ở Bạc Liêu nữa! Trường hợp đứa em trai tôi tên Huỳnh Hữu Thọ khi trở về gia đình, thì vợ của Thọ tức em dâu tôi đã bước sang thuyền khác. Thọ phải lập gia đình một lần nữa vì bị công an địa phương khó dễ đủ điều nên phải cũng rời xứ sở tha phương cầu thực nơi tỉnh Rạch Giá Kiên Giang. Tội nghiệp, gia đình đông con, công việc làm ăn luôn gặp khó khăn thất bại, nên buồn phiền đã sinh ra tật rượu chè say sưa làm giảm đi một phần nhân cách. Tôi có đến gia đình thăm em một lần và khuyên bảo nhưng vẫn chưa cải đổi tánh tình cũng là chuyện đáng buồn, một phần trong đó có trách nhiệm ở nơi tôi. 

Xin tường thuật lại nhà giam chúng tôi đang ở, trực thuộc phòng cảnh sát hình sự, trưởng phòng là đại úy Châu Trọng Nam. Đây là nơi giam giữ những người mới bị bắt với nhiều tội trạng khác nhau, giam vào đây là để điều tra khai thác vì nơi này có đủ mọi biện pháp được áp dụng khắt khe trong công tác tra hỏi. Tại đây, từ việc đánh đập bằng tay chân, bằng gậy gộc, bằng dùi cui, bằng báng súng cho đến cùm, quyện, giam vào phòng giam riêng là điều xảy ra hàng giờ hàng buổi. Trại giam có đủ mọi cán bộ, công an từ Bắc vào Nam, kể cả kháng chiến lâu năm cho đến những tên công an loại mới vào ngành mà dân gian thường gọi là bọn “công an 30/4”.

Họ đều có những ngón nghề độc đáo để điều tra, nào là đánh túi bụi, đánh kiểu trên đao dưới búa, còng tay đứng, còng chéo tay sau lưng, còng ngồi đan chéo hai tay. Họ dùng nhục hình để điều tra, bản thân tôi khi giam giữ tại đây, cũng không tránh khỏi những nhục hình này. Hàng ngày hai chân tôi luôn ở trong cùm, bị cùm suốt ngày đêm, suốt tháng quanh năm. Hai chân bị cùm quyện tại chỗ, không thể đứng thẳng được nên dần dần bị tê liệt. Còn tiểu tiện thì trong một cái hũ, mỗi khi đi vệ sinh phải nhờ người khiêng hũ lại dùm. Hũ vệ sinh vừa có phân, vừa có nước tiểu. Mỗi ngày công an cho người đem đổ. Có khi đến 2-3 ngày mới đổ nên phân và nước tiểu tràn ra ngoài ướt cả chỗ nằm bốc mùi hôi thối! Sau khi đổ hũ, công an ra lệnh tù nhân phải vào ngay thật nhanh cho nên chiếc hũ chỉ rửa sơ sài, sau đó họ múc nước ngay chỗ rửa hũ mang vào cho những người đang bị cùm trong quyện như tôi để tắm. Mỗi người trong cùm chỉ được vài ca nước. Ca múc nước tắm cũng là ca đựng cơm ăn hàng bữa. Chiếc hũ luôn luôn còn sót lại phân người, nhất là phân cao lương loại lương thực rất cứng ăn vào khó tiêu, loại này dùng để ăn độn thay thế cơm. Khi tắm phân dính cả vào mặt, vào đầu đó là chuyện thường ngày. 

Phòng giam kỷ luật rất chật hẹp khoảng hơn 3m2 mà nhốt có khi lên đến 20 người, chỉ ngồi cũng không đủ chỗ làm gì có khoảng trống để nằm. Thời tiết vào hè rất oi bức, nóng nực vô cùng, mồ hôi nhễ nhại nên tắm cũng cảm thấy rất mát và dịu bớt sự căng thẳng thần kinh. Có điều tế nhị là phải biết cư xử, biết ơn những người khiêng hũ, mới có nước tắm lần sau.

Khi đêm về mọi người trong phòng phân công nhau, thay phiên dùng chiếu làm quạt, vừa đuổi muỗi vừa tạo sức gió cho mát để dễ ngủ. Mỗi lần quạt một giờ đồng hồ, vừa quạt lại vừa thức gác đêm. Theo qui định của nhà giam, thì mỗi phòng đều sắp xếp phân công người tù thức gác vào ban đêm. Khi phòng kế bên dùng chiếc đũa gõ vào lon sữa bò 3 tiếng, thì các phòng khác phải gõ theo hòa lên một tràng âm thanh kéo dài. Những tên cai ngục cầm súng gác bên ngoài đi tới đi lui nhìn nhớn nhác vào trong các phòng. Anh ta phát hiện phòng nào không gõ, tức người gác đã ngủ quên. Anh ta sẽ lập biên bản, hoặc có thái độ giở giọng đe dọa chửi bới tục tằn hay đề xuất ban giám thị có biện pháp kỷ luật như: Cúp không cho nhận quà của gia đình hay bị cùm quyện tay chân, hạn chế tiêu chuẩn cơm ăn hằng bữa trong một thời gian nhất định.

1. Cộng sản cài người làm khổ nhục kế để bám sát tư tưởng cho mục đích khai thác điều tra.

Những ngày tại phòng 8A, tôi phát hiện cơ quan B2 tức Bảo Vệ Chính Trị tỉnh có âm mưu cài người làm "khổ nhục kế” để bám sát, theo dõi nắm tin tức về tôi. Người được giao nhiệm vụ tên là Hồ Công Sơn, hạ sĩ quan thuộc binh chủng Biệt động quân của Việt Nam Cộng Hòa. Sơn là cháu ruột của Hồ Nghi, Bí Thư tỉnh ủy, tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng. Sơn được móc nối hoạt động trước năm 75, sau ngày 30-4-75 anh ta làm việc cho cơ quan B2 tức Bảo vệ Chính trị tỉnh Minh Hải. Một hôm vào khoảng gần nửa đêm, bỗng phòng kỷ luật tôi đang ở, bất ngờ có công an đến mở cửa, tiếng rầm rầm của cánh cửa sắt đã làm mọi người xung quanh đều thức giấc… Thình lình xuất hiện, một anh thanh niên ăn vận sang trọng, với bộ y phục màu đen, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mắt đeo cặp kính đen, chân mang đôi giày Sandal bằng da cũng màu đen bóng lộn, và mùi nước hoa thơm ngát cả phòng giam, trên đôi tay với đôi còng số 8…

Anh ta bước vào phòng và gật đầu chào mọi người rất lịch sự. Sau đó, anh bị cùm một chân nằm sát bên cạnh tôi, là người được cài cắm để thực hiện “Khổ nhục Kế” ắt hẳn anh ta đã biết tôi rồi! Nhưng vì nghiệp vụ nên anh khéo đóng kịch và giả vờ hỏi tôi "xin lỗi! Anh tội gì ạ?". Tôi trả lời; "Tôi tội Chính trị, tôi là thầy tu, ở chùa Vĩnh Bình Cái Dầy". Anh ta lanh lợi, kiểu Đạo đức giả nói: "Mô Phật Bạch Thầy, con không biết, xin thầy hoan hỷ tha lỗi cho". Tiếp theo anh ta tự giới thiệu với giọng lưỡi hết sức ngọt ngào thắm mùi đạo vị "Bạch Thầy, con tên Hồ Công Sơn, trước đây là lính Biệt động quân. Con là Huynh trưởng gia đình Phật tử, Pháp danh Tâm Nguyên, con thường xuyên sinh hoạt với Ban Đại Diện GHPGVNTN tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng. Tối hôm nay con và người bạn gái thuê xe từ Sài Gòn về Bạc Liêu, trên tuyến đường ra biển để khuya nay xuống tàu đi vượt biên, thì bị Công an biên phòng chặn bắt. Họ giải con về đây”. Sau đó anh nói thêm: “Sống không nổi dưới chế độ CS độc tài nên phải ra đi thôi thầy ơi! Chế độ nầy tàn bạo lắm!”.

Mỗi ngày kế anh ta kể rất nhiều chuyện về Đạo Phật và hỏi thăm tôi về Trung ương GHPGVNTN, về ngôi chùa Vĩnh Bình tôi đang làm trụ trì… Anh có nhã ý giúp tôi, liên lạc với ai bên ngoài nếu cần, vì anh cho biết chắc sẽ được về sớm. Anh ta còn nói nếu tôi có cần bút, giấy, viết anh sẽ kiếm cho. Nghe anh nói rất hay, nhưng có 3 điều tôi lấy làm nghi ngại:

1.      Tôi vừa trải qua một sai lầm chết người về anh Tiết Sa Rết, nên rất cảnh giác.

2.      Nhìn tướng mạo của anh, tôi thấy có cái gì hơi đểu, vì tóc quăn, môi trớt, tóc mai ngược trong sách gọi là "Tam Toạng" 3 điều lăng nhăng, xấu, tạp…

3.      Anh mới đến, mà anh nói anh tìm bút chì cho mượn… Tôi tuyệt đối không tin Sơn. Tôi chỉ tâm sự những gì tôi đã khai với cơ quan chấp pháp. Thế là hơn 1 tháng, bị cùm kẹp, ăn uống khổ sở anh Sơn chẳng thu được kết quả gì, nên họ chuyển anh đi nơi khác. Cho đến 8 tháng sau, khi kết thúc điều tra, họ chuyển tôi về Cà Mau, thì anh cũng được chuyển đến nằm kề tôi để thăm dò tiếp hơn 1 tháng nữa. Có lẽ vì yêu cầu bức bách của ngành công an, anh đã để lộ liễu ý đồ của mình, nên không đạt được kết quả. Cuối cùng Sơn đã chuyển đi nơi khác…

Mãi đến khi 21 người trong vụ án của tôi được chở từ Cà Mau về Bạc Liêu để ra tòa sơ thẩm, khi xe chạy ngang ty công An tỉnh Minh Hải, chính mắt tôi thấy anh Hồ công Sơn lái chiếc xe HonDa, mặc bộ quần áo rất sang trọng chạy thẳng vào ty Công An một cách tự nhiên, sau lưng có chở một tên B2 của Bảo vệ Chính trị tỉnh. Đây là thủ đoạn và quỷ kế thâm hiểm của CS trong giai đoạn khai thác, điều tra xin nêu lên trong Hồi Ký này để mọi người cảnh giác.

2. Đấu khẩu nảy lửa với tên đồ tể phạm minh chánh, trưởng ban chấp pháp ty công an Minh Hải.

Phạm Minh Chánh có biệt danh là Ba Lát Gừng, chức vụ trưởng ban chấp pháp vừa là một thành viên của ban chỉ huy ty công an. Nhiều người biết rành về ông ta đồn rằng, trước khi theo Việt Cộng ông ta là thầy hốt thuốc Nam, và bất cứ thang thuốc nào của ông hốt đều có 3 lát gừng. Điều này đoán chắc có lẽ ông học toa thuốc Nam căn bản gồm 10 vị, cho nên trong đó lúc nào cũng có 3 lát gừng chăng! Mười vị thuốc Nam trong toa căn bản gồm: Chanh, muồng, má, mực, sả, bì, Mầng trầu, ké, ngót, gia thì gừng tươi, Rễ tranh (Mao căn ), Muồng (Nam đại hoàng), rau má (Liên tiền thảo), Cỏ mực (Hạn liên thảo), Củ sả (Mao hương), Vỏ quýt (Trần bì), Cỏ mầng Trầu (Thanh tân thảo), Ké đầu ngựa (Thượng nhi tử), Bồ ngót (Đông phong thái), Gừng (Càng cương). Theo lời người kể, toa thuốc trên do ông Ba Lát gừng truyền lại và cho biết rằng từ khi ông Phạm Minh Chánh theo Việt Cộng ông vẫn hành nghề hốt thuốc Nam ở trong chiến khu. Xét thấy ông ta có năng khiếu về điều tra khai thác cho nên sau đó ông được chọn vào ngành chuyên môn này. Ông Ba Lát Gừng là một tay già dặn, thuộc loại cáo già xảo quyệt, có nhiều kinh nghiệm và sành sỏi trong nghiệp vụ, nhưng không ít khuyết điểm bản thân. Những bạn bè cùng thời ông đều lên cấp trung ương riêng ông vẫn còn ì ạch leo dốc, dến nay đã bạc cả mái đầu chỉ mới cấp tỉnh thôi! Hầu hết ban lãnh đạo ty công an là lớp người sau ông, nên họ rất vị nể. Ba Lát gừng cũng còn nổi tiếng là tên chụp mũ chuyên nghiệp, có nhiều mánh khoé hướng cung, bức cung, mớm cung cũng chuyên nghiệp. 

Chính vì nhiều thủ đoạn thâm độc, và lắm mưu sĩ gian hùng cho nên ông đã đúc kết hồ sơ làm chết oan mấy mạng người vô tội lúc còn ở bưng biền. Do đó ông bị giáng cấp và vất vả bò chậm chạp cho đến bây giờ là trưởng ban chấp pháp ty công an. Nay ông được phân công trực tiếp điều tra vụ án của tôi. Thực ra đây là một cuộc đấu trí giữa kẻ bạo quyền và người thất thế, giữa kẻ chủ động được quyền hỏi cung và người bị động chưa chuẩn bị trước những câu trả lời. Tôi bị động vì tôi bị khai thác bất cứ lúc nào, ngày lẫn đêm và không biết trước ông ta sẽ hỏi những gì? Còn ông ta chủ động, là vì ông ta có quyền chất vấn điều tra bất cứ lúc nào và đã chuẩn bị trước những câu hỏi. Có chút may mắn là khi đang giúp đỡ hoạt động trong tổ chức, tôi luôn chuẩn bị tư thế sẵn sàng để khai báo nếu rủi ro bị bắt hoặc danh sách bị phát hiện, tôi sẽ khai với công an trong bốn trường hợp sau đây: Khai những người đã chết cầm đầu tổ chức, khai những người đã đi vượt biên cầm đầu tổ chức, khai đối tượng cấp cao của cộng sản tổ chức, hoặc tạo cú sốc, để họ cho về phòng giam suy nghĩ lại chu đáo trước khi trả lời.

Chính vì vậy mà nhiều lần ông Ba Lát gừng tỏ thái độ bực tức, vì khai thác không được kết quả. Có một lần nọ, ông điều tra và mớm cung tôi không được như ý, nên ông ngồi cắn móng tay. Có lẽ nói ông ta có tật cắn móng tay thì phải, vì ngày nào gọi tôi lên điều tra tôi cũng thấy ông cắn móng tay. Hôm ấy có lẽ quá căng thẳng và bực dọc lên đến đỉnh điểm nên ông hoàn toàn mất hết nhân phẩm, lời lẽ xấc xược, thiếu tư cách. Ông ta đã phát cáu dữ dội, hai gân cổ nổi thật to, nét mặt đỏ bừng ông ta giận đến run người. Ba Lát gừng nhìn tôi và nói những lời thật khiếm nhã, thô thiển của những kẻ thất phu “Này chú Thiện Minh! tôi hỏi chú cách mạng từ trước đến giờ có đào mồ cuốc mả cha chú không? Cách mạng có hãm hiếp mẹ, chị gái, em gái của chú không? Mà chú tham gia vào tổ chức phản động để chống lại cách mạng vậy chú? "

Khi nghe qua những từ đao to búa lớn của ông mạt sát xúc phạm đến cả gia đình tôi, tôi biết ông ta đã hớ lời rồi và đã để lộ chân tướng của một tên Bần Cố Nông cách mạng dởm. Tôi mĩm cười nhạt bình tỉnh nói: “Này ông Ba, tôi từ nhỏ đến giờ chỉ tu hành không có tham gia chính quyền miền Nam nhưng đứng khách quan tôi muốn hỏi ông rằng: Chánh quyền Sài Gòn có đào mồ cuốc mả cha ông không? chính quyến Sài Gòn có hãm hiếp chị gái, em gái của ông không? Tôi biết chắc chắn là không nhưng giả sử cho rằng mọi việc là có đi nữa, thì ông mới đứng lên tham gia cái gọi là "kách mệnh". Nếu mọi việc là không, thì chắc ông không tham gia cách mạng chứ gì! Như vậy, ông tham gia cách mạng chỉ vì khi nào có đụng chạm đến quyền lợi cá nhân ông, chứ nếu đụng chạm đến quyền lợi của ai khác. Mà quyền lợi của riêng ông không bị ảnh hưởng thì chắc ông giả đui giả điếc tuyệt đối không bao giờ tham gia cách mạng phải không? Vì thế, nếu xét về sơ tâm khởi nguyên "Kách mạng" của ông, tôi thấy rất hẹp hòi vị kỷ, ông không xứng đáng tô điểm cho mình hai chữ "Kách mạng" và bình thường ông cũng không đủ tư cách ngồi ngang mặt làm việc với tôi đâu? Trừ trưòng hợp ông dùng quyền lực của kẻ mạnh”.

Khi tôi nói xong, ông Ba Lát Gừng hai tay như run lên ông nắm chặt bàn tay lại và đập mạnh xuống chiếc bàn làm việc, khiến các tờ giấy, bút để ghi chép khai cung văng xuống đất. Cặp mắt ông ta bốc lửa, nộ khí xung thiên và quát to: “Mầy! đồ bán nước, đồ lũ phản động, đồ ôm chân đế Quốc Mỹ làm tay sai cho sen đầm quốc tế, đội lốt tôn giáo để hại dân, hại nước, hại đạo hại đời Thiện Minh à! Một trăm thằng như mầy có chết cũng chẳng ai tiếc. Gia đình mầy nếu biết mầy có âm mưu chống cách mạng thì cũng còn muốn giết mầy nữa đừng nói chi ai khác. Mầy đi về phòng kỷ luật ngay". Tôi đứng dậy và nói "Thật là lố bịch, thiếu tư cách" rồi tôi đi ra cửa, ông ta lẽo đẽo đi sau lưng.

Thông thường mọi hôm làm việc xong, ông ra lệnh cho một cán bộ vũ trang dẫn tôi về phòng giam, chứ chưa bao giờ ông ta đi theo như vậy! Khi về đến cửa phòng 8A, tôi khom mình vói lấy hai cái khoen cùm, định đem vào phòng để cùm chân như thường lệ. Có lẽ ông chợt thấy bất ngờ, do quá cảnh giác cao nên ông vội chạy né tránh sang một bên miệng la to thất thanh hốt hoảng “Tụi bay ơi! thằng Thiện Minh nó đánh tao". Bất ngờ gặp phản ứng sai lệch thình lình của ông Ba Lát Gừng, nên tôi đứng yên tại chỗ, hai tay vẫn còn cầm hai khoen quyện và rất bình tỉnh giải thích, trong khi đó mấy tốp công an vũ trang nườm nượp chạy vào.

Tôi nói "Trong mấy tháng qua, mỗi lần đi làm việc về phòng, tôi đều tự mang hai khoen quyện vào để cùm chân, chứ tôi không có ý định đánh hay hành hung ông. Nếu muốn đánh ông thì tại phòng làm việc, chỉ đôi tay tôi thôi thì tuổi già 60-70 tuổi của ông làm sao chịu nổi, chưa nói chiếc nghế ngồi nếu tôi cần sử dụng”. Ông Ba Lát gừng liền lập tức ra lệnh: “Anh nào trưởng buồng của phòng 8A, hãy lập biên bản tên Thích Thiện Minh đã có thái độ hành hung ban chỉ huy ty công an và bảo toàn phòng phải ký tên”. Lúc ấy, trong phòng tôi có anh Nguyễn Văn Hùng làm trưởng buồng, nguyên là Đảng viên CS kiêm Hiệu trưởng trường Trung học tại huyện Vĩnh Lợi. Anh bị cầm tù vì "nghi án giết vợ". Chứng kiến rõ ràng sự việc từ đầu đến cuối, anh Hùng liền lên tiếng phản đối mệnh lệnh của ông Ba Lát Gừng.

Anh nói “Tôi là buồng trưởng phòng 8A hơn 3 năm qua. Tôi xin xác nhận một cách công tâm với quí ông rằng: Từ ngày ông Thầy Thiện Minh chuyển đến phòng này, mỗi lần đi khai cung về, ông luôn tự mang hai chiếc khoen quyện vào để cùm chân. Tất cả các anh em chung phòng đều thấy rõ, kể cả ông cán bộ trực khóa cũng biết. Cho nên, ông ban ra lệnh bảo chúng tôi lập biên bản và toàn phòng ký tên xác nhận, là ông thầy Thiện Minh có thái độ hành hung ông Ban là không đúng. Đây là một sự bức hiếp oan ức, vu oan giá họa làm hại người khác, chúng tôi phản đối điều này và không ký tên”. Khi anh Hùng nói xong, ông Ba Lát Gừng đùng đùng nổi giận, bừng bừng đỏ mặt tía tai và buông ra những lời hăm dọa: “Thằng Nguyễn Văn Hùng mầy dám bênh vực cho tên phản động, mầy là thằng phản Đảng rồi mầy sẽ chết chứ ở đó mà phản bác phản biện, phản đối nữa. Rồi mầy sẽ biết tay tao! Đồ khỉ mà dám vuốt râu hùm hả!”. Nói xong ông ta bỏ đi lên phòng cảnh sát hình sự. Ông chỉ thị tên trưởng phòng là đại uý Châu Trọng Nam phải đích thân lập biên bản về việc tôi hành hung ông để lưu hồ sơ, sau này ra toà sẽ kết thêm án. 

Chiều hôm đó ông Châu Trọng Nam đem biên bản xuống phòng 8A công bố, khi công bố xong mấy anh em trong phòng nhìn nhau cười khẩy. Vài ngày sau ông Ba Lát Gừng tiếp tục gọi tôi lên làm việc. Tôi từ chối thẳng thừng là dứt khoát không đi và trả lời một cách thách thức với anh công an mở cửa “Anh hãy nói lại với ông Ba Lát gừng muốn cùm kẹp hay bắn giết thì cứ ra tay tôi nhất quyết không đi, trừ khi đem biên bản xuống phòng 8A xé trước mặt tôi cùng mọi người".

Hơn một tuần lễ sau, ông Võ Thanh Tòng tức Ba Trường Sơn phó ty công an trực tiếp xuống tận phòng mời tôi lên làm việc. Khi bắt đầu làm việc tôi thấy trên tay ông Ba Trường Sơn cầm tờ biên bản. Ông đưa cho tôi xem và bảo tôi hãy xé đi, ông nói: "Anh cố gắng làm việc với chú Ba Lát Gừng để sớm kết thúc điều tra, vì hơn 6-7 tháng rồi, còn phải đem ra xét xử chứ không lẽ ở kỷ luật hoài sao! Mọi việc xảy ra vừa qua giữa anh và chú Ba nên tạm gác bỏ cứ xem như là sự hiểu lầm thôi, hãy bỏ đi!" Sau đó, ông bước sang phòng bên cạnh mời ông Ba Lát Gừng vào và nói khéo vài câu vã lã nhằm làm dịu không khí căng thẳng giữa hai bên và cũng để tôi bằng lòng tiếp tục làm việc với ông Ba Lát Gừng. Liền khi đó ông Ba Lát Gừng miệng mỉm cười và hỏi thăm sức khoẻ tôi. Ông ta làm ra bộ như giữa tôi và ông ta không có chuyện gì. Từ đó về sau, ông ta rất cẩn ngôn, dè dặt khi điều tra. Tôi thấy miệng ông ta lúc nào cũng mĩm cười, nhưng tôi biết đây chỉ là "Tiếu lý tàng đao" ngoài miệng cười, trong lòng chứa gươm đao, chứ không phải là tốt bụng gì...

No comments:

Post a Comment