ĐÃ CHÁN CHƯA, NƠI CHỨA CHAN ... ĐẦY CHAN
CHỨA ẤY ANH ƠI?
Trần Ngọc Tự bạn tôi trông vẫn như ngày
nào còn là trung úy Không Quân, nhà văn thuộc khối Chính Huấn Bộ Tư lệnh Không
Quân. Vẫn cặp kiếng trắng dầy, tay vẫn cầm cái pipe hút thuốc thở khói phì phèo
khiến tôi ngửi mùi thuốc thơm thèm muốn chết, nên chưa kịp chào hỏi nói năng gì
tôi đã đưa tay ra nói “cho tao làm một hơi cho đỡ nhớ” … Hai thằng nói chuyện
cười vui ha hả … thăm hỏi gia đình bạn bè chưa xong thì đã hết giờ. Tự nói vội “Gặp cậu thấy còn phong độ tôi mừng, yên tâm
rồi nhưng nhớ giữ sức khoẻ nhé, Phạm Trần Anh còn thì còn tất cả...".
Tự gửi cho tôi mấy cây thuốc hút, thuốc
lào thuốc rê có đủ và một cuốn sách của nhà xuất bản văn học phê phán một một
học phái Xã hội chủ nghĩa khác là “Chủ nghĩa xã hội không có con người”. Đêm đó
tôi không thể nào ngủ được, những tâm tình tản mạn, những nhắn gửi chân tình và
nhất là mấy chữ Tự viết trên trang sách: “Tặng
Phạm Trần Công tử … Đã chán chưa … nơi Chứa Chan … đầy chan chứa ấy, Anh ơi!?”.
Vẫn là Ngọc Tự ngày nào với văn chương đầy người tràn ra lênh láng, anh chàng
chơi chữ vì trại tù nằm dưới chân núi Chứa Chan. Tôi thiếp vào giấc ngủ lúc nào
không biết khi tỉnh dậy nhớ lại mấy dòng chữ của bạn hiền, ý thơ tuôn ra một
mạch:
Bạn hỏi ta rằng đã chán chưa?
Chung thân chống Cộng cũng chẳng vừa
Đường đi chưa tới hề … chưa chán,
Nước đợi dân chờ, ôi … chứa chan
!!!
Chứa Chan chan chứa bao tình
Nghìn trùng sông núi thương “mình” bấy nhiêu
Dù cho gian khổ muôn chiều
Bao nhiêu thương nhớ bấy nhiêu là tình…
Trại tù Z30A Khu A,
chân núi Chứa Chan 1986
*
Chữ “Mình” ở đây vừa chính là bản thân
mình, vừa là người vợ yêu của mình. Mình ơi… Chỉ Việt Nam ta mới có chữ “mình”
tuyệt vời nhất nhân loại!
Chèo hỏi ta rằng đã ngán chưa
Chung thân chống Cộng cũng chẳng chừa
“Đường đi chưa tới hề chưa ngán
Bá ngọ nhà bay một lũ lừa!”
*
Mấy thằng “Chèo” nhãi ranh cũng vênh váo hù dọa “Bố náo, Bố nếu... Mày cả gan
dám chống chúng tao, mày là vua chống đối các trại hả? Tao cho mày không thấy
ánh sáng mặt trời để mày chết rục xương … ngán chưa?” Kẻ hèn này tức khí nên
làm thơ chửi lũ lừa cho đã giận.
LEO RÀO SANG KHU SĨ QUAN HÁT
TÙ CA
Tôi còn nhớ là anh em tù chính trị đã mang
đàn leo rào sang khu sĩ quan lúc các anh em sĩ quan viên chức chế độ Việt Nam
Cộng hoà mới được đưa từ ngoài Bắc trở vào miền Nam. Trại tù Z30A chia làm 2
khu cách nhau một cái sân banh, một bên là tù chính trị và bên kia là sĩ quan
cải tạo gồm khoảng 400 đại tá, trung tá trong đó có một vài viên Tổng bộ trưởng
chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Chính nhờ dịp này mà tôi được gặp nhiều anh em như
đại tá Tường Hùm xám Bình Định, đại tá Lương Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị,
đại tá Thiều, đại tá Quang, đại tá Nguyễn văn Huy, Trung tá Dù Lê Minh Ngọc và
Trung tá Bùi Quyền, anh của Bùi Châu bạn đồng khoá của tôi. Đặc biệt nhất là một số anh em sĩ quan trẻ
trong đó có nhà thơ lửa Trần Thúc Vũ tức Thiếu Tá Bùi Kim Đỉnh và Đại tá Không
quân Phùng Ngọc Ẩn …. Chính Trần Thúc Vũ và Phùng Ngọc Ẩn đã đến sát hàng rào
nơi chúng tôi mới từ Đại Bình chuyển trại đến đây, Đại tá Ẩn đã quỳ xuống để
Trần Thúc Vũ nhảy qua hàng rào tiếp tế và hỏi thăm anh em. Vũ hỏi tôi anh ở mặt
trận nào? Tôi nói, tôi ở Mặt Trận Người Việt Tự Do Diệt Cộng Phục Quốc thì nhà
thơ đọc tặng tôi mấy câu thơ mới làm tối hôm qua:
Lá Tự do nuôi một trời hy
vọng,
Cây Tự Do nuôi Dân Tộc Hưng
Tồn
Người Việt Tự Do muôn thuở
thơm danh
Danh thơm ấy bởi bao nguồn máu
đổ…
Máu đã đổ trên khắp miền đất
nước
Triệu bàn tay chung dựng mặt
trời lên
Triệu hờn căm gom lại một căm
hờn
Xô lệch núi, xoay nghiêng trời
đất lại…
Sau đó, một buổi trưa sau khi cho mấy tên
trực trại ăn nhậu say sưa, anh em đã tổ chức đưa anh em tù chính trị sang bên
khu sĩ quan ra mắt anh em sĩ quan và cùng hát “Tù ca”. Tôi nhớ trong số mấy anh
em vượt rào qua có nhạc sĩ Cao Trường Xuân, nhạc sĩ Lê Thụ … cùng với tác giả
bài “Chiếc giày dũng sĩ” và anh em sĩ quan cùng chào quốc kỳ hát quốc ca trong
một không khí hết sức nồng ấm thân thương. Tôi còn nhớ anh Đại tá Hạnh, Đại tá
Quang, Đại tá Lương ôm tôi nói: “Anh em
bên này rất cảm động và hãnh diện có mấy em tiếp tục con đường chiến đấu. Mấy
em ráng đi … rồi những giọt nước mắt của mấy anh trào ra tự lúc nào!".
Khi anh em sĩ quan mình từ ngoài Bắc về,
cán bộ trại mừng rỡ ra mặt vì chúng tha hồ xin xỏ kiếm chác bổng lộc nhiều hơn.
Ban Giám thị trại tù còn cho thăm nuôi tối đa bất kỳ ngày nào, ngủ với vợ con
bao nhiêu đêm cũng được miễn là biết điều quà cáp chút chút nên nhiều chuyện
khó coi xảy ra miễn là được ra ngủ với vợ một vài đêm mà không biết rằng chúng
rình mò kể lại cho nhau nghe một cách thích thú.
Thực tế đau lòng là lúc trước, cán bộ y tế
cho nghỉ bệnh và cấp phát thuốc men cho anh em tù tương đối đầy đủ nhưng từ khi
có bác sĩ và mấy y tá cải tạo ra làm ở phòng y tế thì anh em phàn nàn là vấn đề
khai bệnh nghỉ và cấp phát thuốc men khó khăn hơn. Đa số anh em tỏ vẻ bực tức
vì thái độ khúm núm sợ sệt nịnh bợ một thưa hai dạ với cán bộ nên khi cán bộ
vào xin thuốc thì lấy thuốc tiêu chuẩn của tù cấp tối đa cho cả gia đình. Khi
anh em tù chính trị khám bệnh thì chỉ cho một vài viên gọi là có. Mấy ông cụ
phàn nàn với tôi về điều này trong khi mấy anh em trẻ giận dữ tính gây gỗ mượn
cớ để đánh cho bõ ghét. Tôi vội can ngăn
để từ từ tôi sang khai bệnh xem sao rồi mới tính nhưng thực ra tôi sợ bọn cộng
sản nó khinh nên tìm cách sang gặp để nói chuyện, nếu cần thì chính tôi sẽ nói
và làm điều này chứ để anh em trẻ phản ứng coi không đẹp mắt chút nào… Thực ra tôi không xa lạ gì với ông bác sĩ một
thời nổi đình nổi đám này, nhưng cũng may khi gặp lại, ông ta tỏ ra vồn vã nói
tôi cần gì cứ nói để ông ta lo. Tôi nói thẳng là tôi không cần gì riêng cho cá
nhân tôi nhưng sang để nói về dư luận của anh em tù chính trị đối với mấy anh
từ Bắc về đang ở trong ban y tế trại khó khăn anh em. Tôi nói anh phải xem lại
vấn đề nếu không thì anh em trẻ sẽ có thái độ. Tôi rất vui vì sau đó, sự đáng
tiếc đã không xảy ra và việc khám bệnh cấp phát thuốc men dễ dãi và nhiệt tình
hơn trước đó…
No comments:
Post a Comment