Tôi Phải Viết, Dù Viết Trong Tuyệt Vọng - TS Cù Huy Hà Vũ
Tôi Phải Viết,
Dù Viết Trong Tuyệt Vọng - TS Cù Huy Hà Vũ
Tôi biết rất
rõ, tiếng nói của tôi rất nhỏ bé, tôi đã từng viết hàng ngàn bài viết, vạch
trần những sai lầm, bất công của chế độ cộng sản cho dân tôi đọc,
nhưng gần như chế độ này vẫn không thay đổi. Dù biết thế, tôi
vẫn phải viết, dù viết trong tuyệt vọng, trong việc mong muốn cứu lấy mạng sống
của một con người, TS Cù Huy Hà Vũ.
Hôm
nay, đã bước qua ngày thứ 16 kể từ khi TS Cù Huy Hà Vũ bắt đầu
tuyệt thực ngày 27/05/2013 để phản đối cán bộ trại giam Lường Văn Tuyến ở trại
giam số 5, Thanh Hoá, đã không trả lời đơn tố cáo của TS Vũ rằng:
cán bộ Lê Văn Chiến đã "cố ý giết công dân Cù Huy Hà
Vũ". Hiện cùng đồng hành tuyệt thực với TS Vũ, có nhiều trí thức nổi tiếng
như BS Phạm Hồng Sơn, TS Nguyễn Quốc Quân, ký gỉa Phạm Thanh Nghiên, nhà văn Trần
Khải Thanh Thủy, nhà thơ Thái Bá Tân, nhà văn Tưởng Năng Tiến, kỹ sư Đỗ
Thành Công, tu sĩ Võ Văn Thanh Liêm, ... vẫn chưa đánh động được
lương tâm của nhà cầm quyền Nguyễn Tấn Dũng. Mạng sống anh Vũ đang như chỉ mành
treo chuông, không biết sẽ gục chết lúc nào. Phải chi anh đã làm điều gì nên tội,
ngoài tội yêu Tổ Quốc Việt Nam, không yêu Tổ Quốc Xã Hội Chủ Nghĩa và đòi
phải có đa đảng, tức đòi bỏ Điều 4 Hiến pháp. Ngoài ra, anh Vũ còn kiện
đích danh Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong việc ký kết việc khai thác Bauxite với
Trung Quốc ở vùng Tây Nguyên, và kiện thêm Nguyễn Tấn Dũng về tội ban hành Nghị
Định 136/2006/NĐ-CP ngày 14 tháng 11 năm 2006 (cấm khiếu nại tập thể) là việc
làm hoàn toàn trái Hiến pháp và pháp luật.
Tôi có thể
khẳng định với qúy vị, anh Vũ là một nhân tài của đất nước, nhìn xa, hiểu rộng.
Tất cả những việc làm của anh trong qúa khứ nêu trên, đã dẫn anh đến bản án 7
năm tù và 3 năm quản chế, đến hôm nay, đã chứng minh anh là một người vô tội.
Ngày 26/12/1956, Hồ Chí Minh có viết trên trang nhất của Tạp Chí Việt Nam Cách
Mạng Đồng Minh Hội: "Chủ nghĩa ái quốc cần phải bị tiêu diệt để thay thế bằng
chủ nghĩa cộng sản." Từ đó phát sinh ra những biểu ngữ: "Yêu nước
là yêu xã hội chủ nghĩa" vì xã hội chủ nghĩa được hiểu tương đương với cộng
sản chủ nghĩa. Ba năm trước đây, anh Vũ khẳng định việc yêu Tổ Quốc Việt
Nam, không yêu Tổ Quốc Xã Hội Chủ Nghĩa. Ngày hôm nay, QH lại bàn cãi việc sửa
đổi tên nước, đòi dẹp bỏ tên CHXHCNVN để thay đổi thành một tên gì
khác. Vậy làm sao có thể kết tội anh Vũ được? Bất cứ ai cũng có thể nhìn
thấy sự sai trái của tên nước CHXHCNVN, vì chẳng ai biết CHXHCN là cái
quái gì, và chẳng ai cắt nghĩa được, vì thế mới đưa vấn đề hệ trọng
này ra trước QH bàn cãi. QH rõ ràng biết tên nước CHXHCNVN là một
sai trái đó, nhưng họ lại viện 2 cái cớ:
1) Đổi
tên nước rất tốn kém.
2) Thế giới đã
quen gọi CHXHCNVN rồi.
Có lẽ chẳng
một ai có thể chấp nhận 2 cái cớ ngụy biện này, trừ QH gà, lúc nào cũng chỉ biết
gật. Biết tốn kém, tại sao lại đổi tên nước từ
"VNDCCH" sang tên "CHXHCNVN" vào năm 1976? Nếu đổi từ
"một tên dài CHXHCNVN sang tên ngắn VN" có lẽ sẽ tiết kiệm được
rất nhiều tiền trong thời gian dài. Thế giới cũng chẳng bao giờ quen thuộc với
"CHXHCNVN" hay "Socialist of VN", thế giới chỉ biết nhiều đến
"VN", ngắn gọn là "VN".
Tên nước là
hồn nước, vô cùng hệ trọng, thấy sai lầm là phải sửa lại cho đúng. Chúng ta là
"người Việt Nam" tên nước trên giấy tờ phải là "Việt Nam",
không thể khác hơn được. Tên nước cũng chẳng cần phải có "chính
thể" đi kèm theo nó như "cộng hòa", "dân chủ", "cấp
tiến", hay "CHXHCN" gì hết. Tên nước phải bất biến, trường tồn
mãi mãi về sau.
Đến bây giờ,
đâu phải chỉ mình anh Vũ đòi hỏi "đa đảng, xóa Điều 4 Hiến pháp", 72
nhân sĩ trí thức cũng đòi giống anh mà, tạo sao 72 nhân sĩ này lại không bị bắt
tù? Danh từ riêng ĐCSVN nằm trong Điều 4 là một sai trái. ĐCSVN không còn xứng
đáng được gọi là ĐCSVN vì tất cả nền tảng của CS, "vô sản chuyên
chính" và nền "kinh tế tập trung, hợp tác xã, công nông trường" đã
bị vứt bỏ vào sọt rác rồi. Giờ chẳng tìm thấy 1 tên CS đúng nghĩa, thì trước
sau gì ĐCSVN cũng phải đổi tên mà thôi, chẳng lẽ cứ tiếp tục "treo đầu dê
bán thịt chó" mãi? Bất cứ ai "treo đầu dê bán thịt chó" đều có
thể bị gọi là những tên "vô liêm sỉ", và ĐCSVN đã và đang là một đảng
vô liêm sỉ, cho đến khi nào ĐCSVN chịu đổi tên. Sớm muộn gì ĐCSVN cũng phải đổi
tên mà thôi, chẳng hạn đổi thành Đảng Bao Cao Su (*1). Chẳng lẽ mỗi lần Đảng đổi
tên lại phải sửa đổi lại Hiến pháp? Đó là chưa nói đến tính chất công
bằng, bình đẳng của Hiến pháp. Anh lập đảng được, tôi lập đảng được, anh cầm
quyền, tôi cũng được cầm quyền. Ý nghĩa của "dân chủ" là "đa đảng",
"độc đảng" là độc tài, phản nghịch với "dân chủ", đừng ngụy
biện khi cho rằng "độc đảng" vẫn được gọi là "dân chủ"
như LS Hoàng Duy Hùng ở Texas.
Đến vụ khai
thác Bauxide, ngày hôm nay, đổ bể ra, lỗ hàng chục triệu USD mỗi năm đến nổi phải
ngừng khai thác lại, là biết anh Vũ đã kiện đúng và nhận định
tương lai chính xác. Biết bao nhiêu nhà khoa học, trí thức, đều lên tiếng
không đồng ý việc khai thác bauxite vì sự ô nhiễm kinh hoàng của nó, Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng đâu có nghe, vẫn ký bừa với Trung Quốc vì "lại qủa"
cho cá nhân mình. Rốt cuộc, "chất ô nhiễm bùn đỏ" được ví như một
trái bom nguyên tử đang treo trên nóc nhà VN. Chẳng biết trái bom này khi nào
phát nổ? Chỉ cần một trận mưa lớn, nước từ sườn Trường Sơn đổ về, tràn xuống
làm vỡ đê ngăn bùn đỏ, và chất này chảy xuống sông ngòi miền Nam, tiêu diệt hết
thủy sản và nông sản. Nhưng vẫn còn chuyện quan trọng hơn việc ô nhiễm này, khi
ai cũng hiểu vùng cao Tây Nguyên là vùng chiến lược, Trung Quốc có thể xây dựng
những căn cứ quân sự trong lòng núi, rồi chia cắt đất nước VN
làm 2, để ngặn chặn đường tiếp vận Nam Bắc. Chỉ việc sai lầm này
của ông Dũng, đáng bị bỏ vào tù, và ngược lại, anh Vũ rất xứng đáng được
làm thủ tướng.
Anh Vũ đã kiện
thêm Nguyễn Tấn Dũng về tội ban hành Nghị Định 136/2006/NĐ-CP ngày 14 tháng 11
năm 2006 (cấm khiếu nại tập thể) trái Hiến pháp và pháp luật. Từ xưa tới nay,
nguyên tắc tập thể, bao giờ cũng được tôn trọng nhiều hơn là một cá thể. Điều
74 Hiến Pháp: {{Công dân có quyền khiếu nại, quyền tố cáo với cơ quan Nhà nước
có thẩm quyền về những việc làm trái pháp luật của cơ quan Nhà nước, tổ chức
kinh tế, tổ chức xã hội, đơn vị vũ trang nhân dân hoặc bất cứ cá nhân nào.
Việc khiếu nại, tố cáo phải được cơ quan Nhà nước xem xét, giải quyết
trong thời hạn pháp luật quy định. Mọi hành vi xâm phạm lợi ích Nhà
nước, quyền, và lợi ích hợp pháp của tập thể và của công dân phải được
kịp thời xử lý nghiêm minh. Người bị thiệt hại có quyền được bồi thường về
vật chất và của công dân phải được kịp thời xử lý nghiêm minh. Người bị
thiệt hại có quyền được bồi thường về vật chất và phục hồi danh dự. Nghiêm
cấm việc trả thù người khiếu nại, tố cáo để vu khống, vu cáo làm hại người khác.}}
Khôi hài thật, Nghị Định 136 (luật con) lại đè bẹp Hiến Pháp 74 (luật mẹ), cũng
giống y chang NĐ38 (cấm tụ tập đông người) đè bẹp HP69 (quyền biểu
tình), cũng giống y chang Bộ Luật Hình Sự Điều 88 (tuyên truyền chống Nhà nước)
đè bẹp HP69 (quyền tự do ngôn luận). Công dân có quyền lên án, phê
bình, chỉ trích, tuyền truyền chống những sai lầm của Nhà nước, hay
công dân có quyền tôn sùng, nịnh bợ, tuyên dương, hay tuyên truyền tâng bốc những
việc làm đúng của Nhà nước, đó là quyền tự do ngôn luận. Một Nhà nước
tốt, do dân, vì dân, phải biết lắng nghe mọi sự phê bình, chỉ trích, hay chống
đối của dân để có thể hoàn thiện hơn, cải thiện tốt đẹp hơn, nhờ đó đất
nước phát triển, và những ai chỉ trích cần được khen thưởng xứng đáng. Đằng
này anh Vũ không được khen thưởng, còn bị bắt bỏ vào tù, rất vô lý.
Nhìn hình ảnh
trên trong Youtube (*2), TS Nguyễn Quốc Quân tuyệt thực tại Tòa Bạch Ốc và
hiền thê Mai Hương đang chăm sóc phía sau lưng của chồng để che
cơn mưa tầm tã, đã làm tôi vô cùng xúc động. 3 đêm phải ngủ
ngoài trời, vợ chồng cùng đâu lưng với nhau (tôi khoái kiểu đoàn kết
này, 4 mắt nhìn tứ phương, địch thủ không dễ đánh lén) để ngủ.
Đối với tôi, đây là một sự hy sinh lớn vì tôi cũng từng trải qua 5 ngày tuyệt
thực cùng linh mục Nguyễn Văn Lý, cầu nguyện cho đất nước an bình, cũng như phản
đối nhà cầm quyền độc tài Nguyễn Tấn Dũng đang giam cầm những nhà dân chủ, vào
tháng 9/2010. Đáng lẽ ra tôi đã quyết định tuyệt thực 10 ngày, nhưng chỉ đến
ngày thứ 5 là tôi bỏ cuộc, vì chịu đựng không nổi. Tôi đã trải nghiệm được cơn
đói khủng khiếp làm tôi rất khó ngủ, tay chân đều ốm nhăn lại, thân thể uể oải,
mệt lã người ra, đầu óc quay cuồng, gần như tâm mình chỉ nghĩ đến miếng ăn, mà
miếng ăn lại cứ chờn vờn trước mắt. Tôi phục sát đất anh Vũ, cũng như các
anh chị em đang đồng hành tuyệt thực cùng anh Vũ. Lần này tôi chọn viết bài,
cũng là tỏ thái độ đồng hành với anh Vũ. Lần trước, tòa án
"nhân dân" xử anh Vũ, tôi cũng có viết bài Wikiròrỉ (*3) để hỗ trợ
cho anh.
Sẵn đây, tôi
muốn làm cuộc so sánh về tòa án và nhà tù của Hoa Kỳ với nước CHXHCNVN để
qúy vị có thể hình dung ra những sự khác biệt:
- Ở HK, khi
cảnh sát bắt còng tay ai đều nói: "Bạn có quyền được giữ im lặng,
những gì bạn nói có thể được dùng để chống lại bạn ở tòa án. Nếu bạn
không có tiền mướn luật sư, sẽ có một luật sư được chỉ định cho bạn.
Bạn có hiểu không?"
- Ở HK, bị
can đều vô tội, cho đến khi tòa án chứng minh họ có tội.
- Ở CHXHCNVN,
các bị can đều vô tội như Điều 72 HP, nhưng cơ quan điều tra rất tài, có
thể làm cho bị can phải nhận tội của mình qua hình ảnh video chiếu cho cả nước
xem, như vụ án kỹ sư Nguyễn Tiến Trung, luật sư Lê Công Định, trước khi ra tòa.
- Ở
CHXHCNVN, chánh án và Hội Đồng Xét Xử là những đảng viên của ĐCSVN, vụ án kỹ sư
Trần Huỳnh Duy Thức.
- Ở
CHXHCNVN, bản án thường viết sẵn, nằm trong túi của chánh án, nên gọi là
"bản án bỏ túi".
- Ở
CHXHCNVN, điều tra bị cáo cả năm, nhưng xử chỉ có vài tiếng. Còn ở HK, điều tra
vài tiếng nhưng xử cả năm trời (44 phiên tòa), như trường hợp Lý Tống xịt hơi
cay vào Đàm Vĩnh Hưng.
- Ở
CHXHCNVN, bị cáo có thể bị cơ quan điều tra tạm giam đến 16 tháng theo Điều 120
của Bộ Luật Hình Sự Tố Tụng, nhưng có lỡ qúa 16 tháng cũng không sao, như trường
hợp chị Phạm Thanh Nghiên.
- Ở
CHXHCNVN, bị cáo ngồi với công an, còn ở HK, bị cáo ngồi cạnh LS của
mình.
- Ở HK, luật
sư cãi quyết liệt cho thân chủ của mình được trắng án.
- Ở
CHXHCNVN, luật sư chỉ được quyền xin giảm án cho thân chủ của mình.
- Ở
CHXHCNVN, người ta có thể dùng tiền để "chạy án", tức là tội nặng
thành nhẹ, tội nhẹ thành vô tội, bị cáo thành nguyên đơn.
- Ở HK, khi
luật sư nói chuyện với thân chủ của mình đang ở trong tù, cảnh sát không được
hiện diện. Còn ở CHXHCNVN, khi luật sư nói chuyện với thân chủ của mình, công
an luôn hiện diện để nghe, để cấm cản, không cho nói những gì.
- Ở
CHXHCNVN, trong phòng xử còn có treo cả cờ của ĐCSVN, được nhìn thấy trong
phiên xử linh mục Nguyễn Văn Lý.
- Ở
CHXHCNVN, những thân nhân bị cáo thường không xin được có giấy mời, nhưng những
cò mồi của Nhà nước thì được ngồi đầy trong phòng xử án.
- Ở
CHXHCNVN, xử án gọi là công khai, nhưng ai tới tham dự không có giấy mời đều
bị bắt, hay bị đánh đập.
- Ở
CHXHCNVN, microphone bị cúp tiếng hay bị rè, mỗi khi bị cáo hay luật sư của bị
cáo nói chuyện.
- Ở HK, tù
nhân được xem TV, được vào thư viện đọc sách, được ăn uống
đầy đủ, còn có phòng tập thể dục. Trung bình một tù nhân tốn kém cho chính phủ
HK mỗi năm từ 30.000 USD - 40.000 USD.
- Ở
CHXHCNVN, kinh thánh tù nhân cũng không được đọc, theo chị Lê Thị Công Nhân.
- Ở
CHXHCNVN, tù nhân bị cưỡng ép đi lao động, làm việc không công cho Nhà nước.
- Ở
CHXHCNVN, tù nhân bắt buộc phải xưng "con" với cán bộ trại giam,
dù lớn tuổi hơn cán bộ, dựa theo nhà dân chủ Đỗ Thị Minh Hạnh.
- Ở
CHXHCNVN, có cùm sắt, cùm 2 chân lại, còn có cùm mồm (để tránh tự tử) theo sự kể
lại của tác gỉa Đặng Chí Bình, nhưng bây giờ cùm mồm đã không còn áp dụng nữa.
- Ở
CHXHCNVN, tù nhân dễ bị đánh đập đến chết rất mờ ám, như trường hợp anh đại
uý quân lực VNCH Trương Văn Sương, bị chết trong tù, mà con không được nhận
xác của cha đem về mai táng.
Thật là khôi
hài cho toàn thể nhân loại, loại tòa án như thế này làm sao gọi là đại diện cho
công lý, để xử tội TS Cù Huy Hà Vũ và nhà tù như thế này, bảo sao anh
Vũ không tuyệt thực. Qua bài viết này, tôi muốn gởi đề nghị đến Chủ tịch
nước Trương Tấn Sang, hãy dùng quyền đặc xá của mình dựa theo Điều 103 Hiến
pháp, hãy đặc xá ngay cho anh Cù Huy Hà Vũ. Làm Chủ tịch nước,
cũng phải biết nhận thức được những điều sai trái mà tôi đã nêu ra, còn nếu như
làm ngơ, để xảy đến cái chết của anh Vũ, ông Trương Tấn Sang phải chịu
trách nhiệm, phải nằm trong danh sánh, mà anh Vũ đã kêu gọi hãy "trả
thù" cho anh, sau khi anh chết.
Ngày 12
tháng 6 năm 2013
Đính kèm:
No comments:
Post a Comment