LỜI TÒA SOẠN
Theo đề nghị của quý độc giả, bắt đầu từ hôm nay TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM VIỆT NAM sẽ lần lượt đăng tải tác phẩm TẬN CÙNG ĐỊA NGỤC gồm Hồi Ký HAI MƯƠI SÁU NĂM LƯU ĐÀY Của Thượng Tọa Thích Thiện Minh và ĐOẠN TRƯỜNG BẤT KHUẤT của tù nhân Lương Tâ Phạm Trần Anh cùng NHỮNG VẦN THƠ HÀO HÙNG BẤT KHUẤT từ tận đáy địa ngục trần gian. Xin quý độc giả, quý chiến hữu, quý thân hữu cùng đọc lại những đoạn đường chiến sĩ lao tù gian truân khổ ai để chúng ta cùng nắm tay nhau quyết tâm đứng lên lật đổ bạo quyền Cộng sản Bất nhân Hại dân Bán nước.
LỜI NÓI ĐẦU
Sau 26 năm lưu đày biệt xứ với 2 bản án
Chung thân của người tù trải qua hơn một phần tư thế kỷ, tôi trở về từ cõi chết
được bình an, trong sự chào đón hân hoan vui mừng của mọi người thân ruột thịt
cốt nhục gia đình, của quý chư Tôn Đức Pháp quyến, của các Tổ chức Nhân quyền
LHQ, Hội Ân xá Quốc tế , Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam tại Hải ngoại,
Phòng Thông tin Phật Giáo Quốc tế tại Paris, các Đài Truyền thông Quốc tế loan
tải phổ biến tin vui, nhiều đồng bào Phật Tử xa gần trong và ngoài nước, đã gửi
điện thư, điện thoại, đến đất Bạc, nơi mái tranh nghèo tôi đang tạm trú, chúc
mừng thăm hỏi, tặng quà vật, tịnh tài để tôi điều trị bệnh và hỗ trợ buổi ban
đầu lúc mới ra khỏi nhà tù.
Trong khi bao người đồng tù khác, án phạt
tù ít hơn chẳng may họ không thể chịu đựng nổi những năm tháng lâu dài bị lưu
đày nghiệt ngã, nhục hình trong chốn lao tù CS , nên đành gửi nắm xương tàn nơi
đất lạnh mồ hoang, hay đã bỏ xác chốn thung lũng tử thần của cảnh rừng sâu núi
thẳm, hoặc nằm rải rác đâu đó trong các nhà tù hẻo lánh xa xôi mà gót chân tôi
đã từng in dấu. Máu, mồ hôi của tôi cùng các anh em đồng tù đã đổ thật nhiều
tại những nơi tôi đã kinh qua, để ngày hôm nay những mảnh đất cằn cỗi hoang sơ
được thay thế bằng những khu nhà khang trang sạch đẹp, cất thêm những phòng ốc
sang trọng có đầy đủ tiện nghi, cho những tên giám thị uy quyền ngồi nghênh
ngang yến ẩm, những nhà kho rộng lớn dự trữ lương thực, thưc phẩm do chính sức
lao động của người tù làm ra, dựng nên những cơ sở vật chất quy mô, thu đạt
được biết bao nguồn lợi , những con đường thẳng tắp thênh thang, có vườn hoa
cây cảnh trông đẹp mắt, những hàng cây to xinh tươi cao vút, những hàng xoài
cành cây nặng oằn trĩu quả và những ao sâu to tướng, tất cả những thành quả nói
trên cũng nhờ bởi “Công tù”. Chắc chắn nơi ấy có biết bao tù nhân Chính trị kể
cả tù thường phạm giờ nầy đang an giấc nghìn thu, viết đến đây tôi còn nhớ vài
câu thơ của Hòa Thượng Thích Liễu Minh nguyên Ủy viên Công cán Viện Hóa Đạo
GHPGVNTN đã diễn tả:
Máu ai đổ xuống đất nầy
Để cho Dân tộc đêm ngày nở hoa
Thân ai ấp ủ sơn hà
Anh linh chứng chiếu khúc ca thái bình
Khi tôi
được trả tự do thì trong nhà tù vẫn còn nhiều anh em đang ngày đêm sống trong
cảnh khốn khổ cơ hàn, bị đọa đày trong gông cùm xiềng xích, có người gần đến
tuổi 90, có kẻ đang mắc bệnh tâm thần và có người bị cảnh mù lòa ở trên 20 năm
tù nhưng chưa được phóng xá. Mọi người đang khát vọng và mỏi mòn mong chờ niềm
tin của ánh sáng tự do.
Xác quyết rằng những anh em đồng cảnh ngộ
với tôi đang còn ở lại trong tù, họ được quyền hưởng tự do, ắt hẳn ngày ấy, một
ngày vui không còn xa xôi nữa… vì các anh em nhiều năm dài đã dãi nắng dầm
sương, khắc khổ lao nô, nhưng hầu hết chưa chồn chân mỏi gối, không dao động,
giảm sút nghị lực, không một chút sờn lòng, nhiều người vẫn giữ vững tinh thần
bất khuất hiên ngang, ngày đêm nung nấu ý chí và hun đúc ngọn lửa nhiệt huyết
đấu tranh cho công cuộc cứu quốc tại quê nhà, trong số ấy có nhiều người tù
lương thức của các tôn giáo miệt mài, kham nhẫn không chùn bước trước những
gian nguy thử thách, luôn một lòng chung lưng đâu cật kiên quyết đấu tranh cho
tự do dân chủ nhân quyền và tự do tôn giáo tại VN. Ngày vào tù các em tôi còn thơ ấu, lúc
quay về các em nay đã trưởng thành, tất cả đều có gia thất. Ngôi chùa cổ “Vĩnh
Bình”, một thời tôi từng là tọa chủ nay đã trở thành một trường Trung học với
tên “Lê văn Đẩu”, tên riêng của một anh du kích đã từng gài mìn, phá cầu, phá
lộ, phá trường.
Khu nghĩa trang bên hông chùa dành cho bá
tánh chôn cất đã bị chính quyền địa phương đào bới san phẳng tạo dựng nên phố
chợ xã Châu Hưng, đất ruộng để Chư tăng tự túc tu hành được xây cất những căn
nhà khá thoáng đẹp cho các giáo viên và hiệu trưởng. Ngôi chính điện nơi thờ
Tam thế Phật và Đức Thích Ca Mâu Ni đã bị đập phá hòan toàn, nay chỉ còn trơ
lại ấn tích khu nền cũ với những viên gạch lát màu đỏ nâu được nung bằng đất
nhuyễn trông dáng vẻ u buồn như chờ đợi hình bóng chủ nhân về. Một vài tu sĩ
xuất gia là môn đệ của tôi, sau khi ra tù đã bị chính quyền o ép sách nhiễu
không cho tiếp tục ở chùa nên họ đã hoàn tục lập gia đình. Khi trở về quê, tôi bỡ ngỡ giữa môi
trường xung quanh xa lạ, vì bao cảnh vật đổi thay, tôi có đến thăm ngôi chùa
cũ, làng xưa, nhưng ngôi chùa không còn nữa. Con hẻm đi vào chùa dân chúng xây
cất nhà cửa san sát hai bên đường. Bản thân là nhà tu nhưng không có chùa để ở,
không có miếng đất cắm dùi. Chính quyền địa phương nhiều lần thúc ép tôi phải
đăng ký hộ khẩu chính thức tại gia đình để tục hóa bản thân tôi, khi tôi đến
thăm viếng quý Phật tử xa gần thì kẻ còn người mất, nhiều người đã qua đời, các
cụ còn sống hầu hết trên tuổi 70. Các cháu bé ngày xưa kề cận, quấn quít tung
tăng lên chùa lạy Phật, đọc kinh nay đã thành bậc mẹ cha, tay bế tay bồng.
Những huynh đệ xuất gia, từng là Pháp lữ, là đồng hành thiện tri thức, bao năm
cùng tôi sách tấn tu hành nhiều người nay đã bỏ cuộc, vì nghiệp chướng, vì kém
phúc thiếu duyên, vì túc trái túc khiên, có người còn đắm say mùi lợi danh cảnh
phù vân hư ảo, cho nên mãi lận đận trồi hụp trong vòng danh cương lợi tỏa. Trong
số đó có những kẻ là bậc Tôn túc một thời tôi vô cùng khâm kính nhưng nay họ
theo gió phất cờ dựa dẫm sức mạnh hung bạo, hiểm ác của thế quyền đam mê thế
pháp, nhiều lúc tôi đắn đo suy nghĩ không biết quý ngài có phải là những Cán
binh Cộng Sản đã được Đảng huấn luyện đào tạo cài cắm vào tôn giáo hoạt động từ
lâu cho Đảng Cộng Sản hay không ? Hoặc
là vì quá sợ hãi, thiếu nghị lực, yếu đuối về tinh thần nên quý Ngài không thể
đương đầu đối phó với những tình huống khó khăn, có phải chăng quý Ngài đã bị
đe dọa, bách hại nên phải nương theo và chỉ có con đường “Nắng bề nào che bề
nấy” hoặc bản thân quý vị có những yếu điểm đã bị Cộng Sản nắm "Tẩy"
nên đành cúi đầu tuân phục để được an thân. Tôi rất ngạc nhiên, bởi quý Ngài đã
nhiều năm tu hành theo chủ nghĩa từ bi mà nay lại giác ngộ chủ nghĩa MacLê-Nin
nhanh quá cũng là điều quái lạ! Thật vô cùng đáng tiếc! Tôi cũng không thể nào
quên những lời phân biện sâu sa một cách rõ ràng của quý Ngài truyền giảng mỗi
khi có tín đồ phật tử đến làm lễ Quy y Tam bảo rằng : “Quy y Tăng, không quy y
tổn hữu ác đảng kia mà !”.
Những ngày về
Bạc Liêu tôi có nhận xét: số ít Tăng Ni cũ vẫn gìn giữ thanh quy, nghiêm trì
luật tạng, trọn vẹn nếp sống tu hành, hoằng pháp lợi sinh, tiếp Tăng độ chúng,
nhưng còn lại chỉ có một hai vị mặc dầu có lòng từ bi mẫn thế. Ngược lại, họ
kém bản lĩnh, thiếu trí lực dũng mảnh chỉ duy trì rất hạn hẹp trong cửa cổng
của ngôi chùa vì luôn bị sự kìm hãm, chèn ép, lấn át của Phật giáo do nhà nước
thành lập, trực tiếp dưới sự điều hành của tôn giáo vận, của cái gọi là Mặt
Trận Tổ Quốc, nói đúng hơn là của Đảng,“ đây là 1 hiệp hội Phật giáo đang làm
Chính trị , nhưng lúc nào cũng lên tiếng quy kết, chụp mũ GHPGVNTN làm Chính
trị”. Ngoài ra có khá nhiều Tăng chúng xuất gia sau này tại tỉnh nhà tôi chưa
quen và tương lai ắt sẽ quen. Những bạn học của tôi trước đây cùng trường ngoài
xã hội chẳng có mấy người thành công hiển đạt, phần đông chỉ sống cảnh an phận
thủ thường. Người Mẹ hiền kính yêu nhất đời tôi đã ra người thiên cổ, ngôi mộ
song thân được chôn cất cạnh bên nhà như truyền hơi ấm tinh anh, như nhắc nhủ
phải vẹn tròn 2 chữ “ tình thương” và huấn hối 4 chữ “Cốt nhục thâm tình” cho
các cháu con huân tập. Cuộc sống các em tôi chỉ tạm qua ngày đoạn tháng trong
cảnh thanh bần, nhưng may mắn tất cả đều bình an thật là “Tái thế tương phùng,”
trong ngày trùng phùng sum hợp đã là hạnh phúc lắm rồi! Tôi không mong cầu điều gì thêm nữa! Mặc dù hạnh phúc chỉ
là sự thoả đáng tùy theo tâm trạng, hoàn cảnh trong từng giai đoạn mà mỗi người
có mỗi quan niệm khác nhau. Tất cả những tâm tư nói trên đứng về phương diện
“nhân chi thường tình” trong tình cảm gia đình, còn đứng trên tư cách của người
tu học, tôi yêu cầu nhà cầm quyền VN hoàn trả lại tài sản và ngôi chùa để tôi
có nơi trang nghiêm thanh tịnh tu hành phù hợp hoàn cảnh và hạnh nguyện của kẻ
xuất gia, tôi chỉ đòi hỏi một cách công bằng cái gì của tôi xin hoàn trả lại
cho tôi.
Hôm
nay ngồi ghi lại tập “Hồi ký 26 năm lưu đày của Thích Thiện Minh", tôi
thành kính dâng lên hương hồn Cha mẹ, các bậc Ân sư Thầy tổ đã dầy công dạy dỗ
giáo huấn tôi nên người. Tôi xin kính
cẩn niệm ơn, Chư Thánh Tử Đạo, Các bậc Tổ sư, Các vị tiền bối hữu công, các vị
anh hùng liệt sĩ đã hy hiến đời mình cho sự nghiệp dựng nước, giữ nước và bảo
vệ tín ngưỡng dân tộc, những anh linh của các tù nhân Chính trị đã vĩnh viễn ra
đi vào lòng đất mẹ không trở lại quê nhà, không còn dịp chứng kiến khúc khải ca
đón mừng ngày Quốc thắng. Bên cạnh đó tôi cũng thành tâm tưởng niệm cho những
ai đã ra đi tìm Tự do chẳng may chết trên biển cả và chia sẻ những nỗi đau
thương với gia đình đã có người thân nằm xuống vì thảm họa Cộng sản tại quê
hương nầy.
Tôi xin bày tỏ lòng tri ân cộng đồng thế
giới, Liên Hiệp Quốc và các tổ chức Nhân quyền Quốc tế, Ủy ban Nhân quyền Liên
Hiệp Quốc, ông Abdelfattah Amor Báo cáo viên của Liên Hiệp Quốc Đặc trách về
Bất bao dung Tôn giáo cùng phái đoàn đã đến tận nhà tù thăm viếng tiếp xúc với
tôi vào ngày 24.10.98 tại trại giam Xuân Lộc, Đồng Nai. Tôi cảm ơn Chính phủ và
Quốc hội Hoa Kỳ, Liên hiệp Châu Âu, Hội Ân Xá Quốc tế Luân Đôn, Thụy Điển, Tây
Ban Nha, Ủy Ban Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ, Ủy ban Bảo vệ quyền làm người Việt Nam
tại Hải Ngoại, các Đài truyền thông Quốc tế, Đài Á Châu Tự Do, Đài Quê Hương
trong nhiều năm qua đã liên tục vận động, ủng hộ cuộc đấu tranh chính nghĩa và
lên tiếng mạnh mẽ can thiệp trực tiếp cho việc trả tự do cho tôi và những tù
nhân lương thức khác. Tôi trân trọng cảm bội tất cả những thịnh tình quý báu
của các ân nhân đã giúp đỡ về tinh thần hay vật chất cho gia đình cũng như bản
thân tôi từ khi còn trong lao ngục hoặc hộ giúp tịnh tài để tôi điều trị bệnh
trong những ngày đầu được trả tự do.
Tôi đặt bút
ghi tập Hồi Ký này cách đây chỉ trong vòng 3 tháng, bên cạnh đó lại bận nhiều
công tác Phật sự khi nhìn lại thì từ ngày ra tù đến nay thắm thoát đã gần kề 1
năm, Mùa Xuân Ât Dậu sắp mãn chu kỳ để trả lại những chuỗi ngày chuyển tiếp cho
năm Bính Tuất đứng lên điều khiển bộ máy thời gian. “Bức tranh vân cẩu trong
cung oán ngâm khúc” cho thấy sự “ biến đổi không lường của cuộc đời”, năm Bính
Tuất cũng là điềm báo trước cho "Long Vỹ Xà Đầu Khởi Chiến Tranh, Can qua
xứ xứ động đao Binh. Mã Đề Dương Cước, Anh Hùng Tận. Thân Dậu Niên Lai Kiến
Thái Bình...".
Nhân dịp
xuân về tôi chân thành kính chúc quý Chư Tôn Đức Pháp quyến, Quý Phật tử, Quý
tôn giáo bạn, Quý Ân công thân hữu, quý đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước
một năm mới An vui, lợi lạc và phúc lộc kiêm toàn.
Đầu Xuân Bính Tuất 2006
THÍCH THIỆN MINH