Wednesday, February 26, 2014
Monday, February 24, 2014
Ông Nguyễn Bắc Truyển bị hành hung trong chuyến đi vận động nhân quyền
Sau cuộc gặp với bà Nadia Krivetz, Phó Đại sứ Australia, vợ chồng ông Truyển được ông David Skowronski, bí thư thứ hai chuyên trách chính trị-kinh tế của sứ quán đưa vào bệnh viện chữa trị vết thương.
Một nhà bất đồng chính kiến trong nước bị tấn công gây thương tích lần thứ nhì trong 2 tuần lễ liên tiếp khi ông đang thực hiện chuyến đi vận động các cơ quan ngoại giao nước ngoài ở Hà Nội thúc đẩy Việt Nam cải thiện nhân quyền.
Cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Bắc Truyển cho VOA Việt ngữ biết ông và vợ bị 4 an ninh thường phục vô cớ xông vào hành hung lúc 2 giờ chiều ngày 24/2 tại phố Đào Tuấn-Liễu Giai (Hà Nội) khi đang trên taxi tới đại sứ quán Australia để thảo luận về tình hình nhân quyền Việt Nam. Các hình ảnh do ông Truyển cung cấp cho VOA Việt ngữ cho thấy ông bị các thương tích trên mặt.
Trong cuộc trao đổi với Trà Mi sau khi rời bệnh viện, ông Truyển thuật lại chi tiết vụ việc.
Nguyễn Bắc Truyển: Tôi và vợ ra Hà Nội tới một số sứ quán trình bày về vụ việc ngày 9/2 tôi bị bắt giữ trái phép, nhà cửa bị đập phá, bị công an sách nhiễu và vụ 21 người bị công an huyện Lấp Vò (Đồng Tháp) đánh và bắt giam. Hôm nay là ngày vận động đầu tiên, tôi có hẹn với đại sứ quán Úc. Trên đường từ giáo xứ Thái Hà tới đại sứ quán Úc, tôi bị 4 công an thường phục tấn công, những người này tôi đã nhận dạng vì họ theo dõi tôi từ khi tôi tới Hà Nội. Một người cho xe nhào vô taxi để taxi dừng lại. Ba người kia mở cửa ra đánh tài xế, tài xế bỏ chạy. Còn lại 2 vợ chồng tôi trong xe, họ nhào vô đánh, lôi tôi và bà xã tôi ra ngoài đánh. Sau đó, tôi đến đại sứ quán Úc làm việc với bà Phó đại sứ. Họ đề nghị đưa vợ chồng tôi đến một bệnh viện gần đó khám. Kết quả khám nghiệm cho thấy xương mũi tôi bị nứt.
VOA: Có những bằng chứng nào khác khiến anh xác quyết rằng những người tấn công anh hôm nay là người của an ninh, chứ không phải côn đồ hay ‘quần chúng tự phát’?
Nguyễn Bắc Truyển: Tôi thấy trong đó có 1, 2 khuôn mặt quen thuộc đã theo dõi tôi hai ngày nay. Ngoài ra, tôi không có thù oán với xã hội đen hay giang hồ của bất kỳ địa phương nào ở Việt Nam. Hơn nữa, người dân thường sẽ không dám đi trên 1 chiếc xe gắn máy không bản số, chở 3 người, và không đội mũ bảo hiểm.
VOA: Khi họ bất chợt tấn công vào xe taxi, họ có nói nguyên do vì va quẹt giao thông hay vì lý do nào khác không?
Nguyễn Bắc Truyển: Họ không nói bất cứ điều gì, chỉ nhào vô đánh mà thôi.
VOA: Anh có kêu cứu không và có sự can thiệp nào không?
Nguyễn Bắc Truyển: Tôi nói ‘Công an đánh người’, rất đông dân xúm lại, khoảng 10 phút sau thì họ bỏ chạy.
VOA: Lịch trình các chặng vận động của anh sắp tới như thế nào?
Nguyễn Bắc Truyển: Ngày mai và mốt tôi tới đại sứ quán Liên minh Châu Âu, Hoa Kỳ, Đức, và Thụy Điển. Sau khi tôi bị tấn công như vậy, tôi đề nghị họ thu xếp gặp tôi một chỗ thôi thay vì phải đi nhiều nơi.
VOA: Sau những gì xảy ra, anh tìm đến phương cách nào để tự vệ trong những ngày vận động sắp tới?
Ông Truyển bị hành hung khi đang trên đường đến đại sứ quán Úc để thảo luận về tình hình nhân quyền Việt Nam.
Nguyễn Bắc Truyển: Sống ở Việt Nam, họ đánh đập mình là chuyện bình thường lắm. 21 người đến thăm tôi bị đánh rất đau đớn, bị bắt, bị khởi tố. Hiện còn 3 người bị giam. Nỗi đau của tôi hôm nay chỉ là phần nhỏ thôi. Tôi không có phương thức nào tự vệ hết. Tôi chỉ là một nhà hoạt động. Họ đánh, đàn áp, hay giết mình, mình cũng phải chịu thôi. Chấp nhận dấn thân vào con đường này, mình không có gì phải e ngại vấn đề đó cả.
VOA: Những gì xảy ra với anh và bạn bè của anh từ đầu tháng 2 tới giờ là một tín hiệu thế nào đối với giới hoạt động trong nước?
Nguyễn Bắc Truyển: Tôi nghĩ Việt Nam muốn chứng minh cho thế giới biết rằng họ không sợ gì vấn đề UPR và áp lực nhân quyền. Do đó, chúng tôi muốn báo tới các quốc gia trên thế giới rằng khi các nguyên thủ Việt Nam đến nước họ để bàn thảo chính trị-kinh tế-nhân quyền, thì hãy có cách thức ảnh hưởng và áp lực họ, buộc họ tôn trọng nhân quyền. Khi bắt tay với họ phải hết sức thận trọng vì tay họ luôn dùng bạo lực với người dân trong nước.
VOA: Tại các chặng dừng kế tiếp trong chuyến vận động nhân quyền lần này, anh dự định sẽ có những đề nghị cụ thể nào đối với các cơ quan ngoại giao nước ngoài tại Việt Nam?
Nguyễn Bắc Truyển: Tôi sẽ đề nghị thứ nhất là phải thả tù nhân lương tâm, ngưng sách nhiễu-đàn áp những nhà bất đồng chính kíên, những người đấu tranh, những blogger. Ngoài ra, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phải thay đổi cách quản trị đất nước. Thay vì dùng côn đồ để điều hành đất nước, họ nên tuân thủ pháp luật vì đó là đích đến của một đất nước văn minh, tiên tiến. Qua sự kiện Ukraina vừa qua, chúng ta thấy dù Tổng thống có ra lệnh cho cảnh sát bắn vào đoàn biểu tình chết 77 người, nhưng cuối cùng ông ấy cũng không giữ được ghế của mình, phải bỏ chạy.
VOA: Trong các đề nghị anh vừa nêu lên, ưu tiên của anh là phóng thích tù nhân lương tâm. Liệu quốc tế có thể giúp thế nào trong vấn đề này khi mà mới thứ năm tuần trước, phát ngôn nhân Lê Hải Bình, khi đáp lại bình luận của người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ về vụ án luật sư Lê Quốc Quân, đã một lần nữa khẳng định rằng tại Việt Nam không có cái gọi là ‘tù nhân lương tâm’?
Nguyễn Bắc Truyển: Việt Nam không tuân thủ các giá trị phổ quát về nhân quyền mà tự nghĩ rằng các giá trị nhân quyền ở Việt Nam khác với quốc tế. Chúng tôi, những nhà đấu tranh, phải cố gắng thúc đẩy cho nhà cầm quyền hiểu được rằng nhân quyền phải được hiểu theo giá trị phổ quát. Chúng ta đấu tranh bất bạo động trong khi nhà cầm quyền Việt Nam rất thích dùng bạo lực để ngăn cản sự đấu tranh của những người yêu nước.
Sau cuộc gặp với bà Nadia Krivetz, Phó Đại sứ Australia, vợ chồng ông Truyển được ông David Skowronski, Bí thư thứ hai chuyên trách chính trị-kinh tế của sứ quán đưa vào bệnh viện chữa trị vết thương.
Trước đó, hôm 9/2, đông đảo công an đã ập vào nhà ông Truyển ở huyện Lấp Vò, (tỉnh Đồng Tháp) đập phá đồ đạc, đánh đập và bắt giải ông đi với cáo buộc ‘chiếm đoạt tài sản người khác’. Ông Truyển được phóng thích 24 giờ sau khi tin tức về vụ việc này được lan truyền nhanh chóng trên các trang mạng xã hội.
Một nhóm thân hữu về Đồng Tháp để thăm hỏi ông khi nghe tin ông gặp nạn cũng bị an ninh thường phục lẫn sắc phục tấn công và bắt giữ hôm 11/2.
Ba trong số 21 người bị bắt vẫn còn bị giam giữ để truy tố về tội danh ‘gây rối’ bao gồm bà Bùi Thị Minh Hằng, ông Nguyễn Văn Minh, và bà Nguyễn Thị Thúy Quỳnh.
Ông Nguyễn Bắc Truyển từng lãnh án 3 năm rưỡi tù giam với cáo buộc 'tuyên truyền chống phá nhà nước' sau các hoạt động kêu gọi dân chủ-nhân quyền tại Việt Nam.
Vụ hành hung ông hôm 24/2 diễn ra chỉ vài ngày sau khi tổ chức Ân xá Quốc tế sang Hà Nội đối thoại nhân quyền.
Ân xá Quốc tế kêu gọi Việt Nam phóng thích tất cả tù nhân lương tâm, những người bị giam cầm chỉ vì bày tỏ quan điểm ôn hòa, thực thi nhân quyền căn bản.
Trưởng phái đoàn, bà Isabelle Arradon, Phó Giám đốc Chương trình Châu Á-Thái Bình Dương thuộc Ân xá Quốc tế, nhấn mạnh Việt Nam đang tìm kiếm cơ hội củng cố vai trò trong khu vực và trên thế giới, nhưng tham vọng đó phải đi cùng với trách nhiệm tôn trọng, thăng tiến, và bảo vệ nhân quyền.
******** ****************************** *******************
Web : http://www.queme.net - Facebook: https://www.facebook.com/
******************************
Quê Mẹ : Hành động cho Dân chủ Việt Nam
& Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam
B.P. 60063 - 94472 Boissy Saint Léger cedex (France) - Tel.: (Paris) (331) 45 98 30 85
Fax : Paris (331) 45 98 32 61 - E-mail : queme.democracy@gmail.com
Web : http://www.queme.net - Facebook: https://www.facebook.com/ queme.net
****************************** ****************************** ****************************** ****************************** *******************
THÔNG CÁO BÁO CHÍ LÀM TẠI PARIS NGÀY
24.2.2014
Hoa Kỳ và Quốc
hội Châu Âu hợp nhất sự quan tâm chiến lược cho Tự do Tôn giáo trong Thế
giới
PARIS, ngày 24.2.2014 (QUÊ MẸ) - Từ hai thập kỷ qua, Hoa
Kỳ đã có chiến lược bảo vệ Tự do tôn giáo trên thế giới, khi Quốc hội Hoa Kỳ ban
hành Đạo luật Tự do tôn giáo năm 1998 (US
International Religious Act). Liền đó là sự ra đời của cơ cấu Ủy
hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do Tôn giáo Trên Thế giới (USCIRF, US Commission on
International Religious Freedom), là một cơ quan độc lập quan sát, kiểm nghiệm
để hằng năm đưa ra những khuyến nghị về tình hình tôn giáo trong thế giới cho
Tổng Thống Hoa Kỳ và Quốc hội nhằm lấy quyết định đối xử của Hoa Kỳ đối với
những quốc gia có vấn đề về tự do tôn giáo.
Do Ủy hội phúc trình mà năm 2004, Tổng Thống Bush đã đặt
Việt Nam vào danh sách các quốc gia cần đặc biệt quan tâm (CPC, Countries of
Particular Concern). Nhưng trong chuyến đi sang Việt Nam cuối năm 2006, Tổng
Thống Bush đã rút tên Việt Nam khỏi danh sách này.
Theo Phúc trình của Ủy hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do Tôn giáo
Trên Thế giới năm 2013, mười lăm nước bị đặt vào danh sách CPC đề nghị, trong có
Việt Nam.
Trong lúc ấy, tiến trình bảo vệ Tự do tôn giáo trên thế
giới tại Châu Âu xem như rất chậm, nếu không là không có.
Do tình hình chậm tiến ấy, năm 2006, một số đại biểu các tôn giáo như Phật giáo,
Thiên Chúa giáo, Tin Lành, Bah’ai họp nhau thành lập Diễn Đàn Châu Âu về Bất Bao dung Tôn giáo
là tổ chức Phi chính phủ để vận động và thúc đẩy Liên Âu lưu tâm và có chính
sách toàn cầu bảo vệ Tự do Tôn giáo và tín ngưỡng. Đại biểu Phật giáo trong Diễn
Đàn này là Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế và Quê Mẹ : Hành động cho Dân
chủ Việt Nam.
Mãi đến tháng 6 năm 2013 cuộc vận động của Diễn Đàn mới
thành công tại cuộc họp của Hội đồng Đối ngoại đại diện 27 quốc gia thuộc Liên
Âu họp tại Luxembourg chính thức thông qua bản “Đường hướng chỉ đạo bảo vệ và thăng tiến
Tự do tôn giáo và tín ngưỡng của Liên Âu”. Gọi tắt Đường hướng chỉ đạo là văn kiện quan
trọng về chính sách đối ngoại trên hướng chiến lược của Liên Âu ở phạm vi Tự do
tôn giáo và tín ngưỡng. Công cụ dành cho các viên chức Liên Âu tại hơn một trăm
Tòa Đại sứ Liên Âu trên thế giới nhằm bảo vệ và thăng tiến tự do tôn
giáo.
Ba cơ cấu hợp tác soạn thảo Đường hướng chỉ đạo là : Nhóm
hành động Đối ngoại của Liên Âu, các thành viên 27 quốc gia thuộc Quốc hội Châu
Âu, với sự tham khảo Xã hội dân sự Diễn Đàn Châu Âu về Bất bao dung và Kỳ thị
tôn giáo.
Vừa qua, hôm 13.2.2014, tại Quốc hội Châu Âu ở thủ đô
Brussels, Vương quốc Bỉ, Hội nghị với chủ đề “Tình hình Tự do Tôn giáo hay Tín ngưỡng
trên thế giới” do Cục Hành động cho Tự do tôn giáo và tín ngưỡng tại Quốc
hội Châu Âu tổ chức với sự cộng tác của Ủy hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do Tôn giáo Trên
Thế giới.
Tiến sĩ Heiner
Bielefeldt, Báo cáo viên LHQ đặc nhiệm Tự do tôn giáo.
|
Tiến sĩ Heiner
Bielefeldt, Báo cáo viên LHQ đặc nhiệm Tự do tôn giáo.
|
Hình Quê Mẹ
Có 160 người tham dự, bao gồm cả các Dân biểu Quốc hội
Châu Âu, các nhà nghiên cứu tôn giáo, đại biểu các Cộng đồng Tôn giáo và các xã
hội dân sự từ các nước Châu Âu. Thuyết trình viên chính là Tiến sĩ Heiner Bielefeldt, Báo cáo viên LHQ đặc
nhiệm về Tự do tôn giáo và tín ngưỡng, người sẽ đi Việt Nam quan sát tình hình
tôn giáo theo công bố của Phái đoàn Hà Nội tại cuộc Kiểm điểm Thường kỳ Phổ quát
ở LHQ hôm đầu tháng 2.
Đây là lần đầu
tiên có sự họp mặt và cộng tác của các nhà hoạt động Mỹ và Châu Âu cho tự do tôn
giáo và tín ngưỡng trong thế giới, liên quan tới sự đàn áp hàng triệu người
trong thế giới vì lý do tôn giáo. Bà Ỷ
Lan, thành viên của ban
Thường vụ Diễn Đàn Châu Âu về Bất Bao dung Tôn
giáo, đồng thời đại diện cho Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế và Quê
Mẹ : Hành động cho Dân chủ Việt Nam, cũng có mặt tham
dự.
Ban Tổ chức và
các thuyết trình viên chụp chung. Từ phải sang, người thứ tư là bà Ỷ Lan, Tiến
sĩ Heiner Bielefeldt, bà Katrina Lantos Swett (US Commission), hai Dân biểu Quốc
hội Châu Âu Peter Van Dalen và Dennis De Jong (Hình Quê
Mẹ)
Hai Dân biểu Quốc hội Châu Âu, ông Peter Van Dalen và Dennis De Jong, Đồng Chủ tịch Cục Hành
động cho Tự do tôn giáo và tín ngưỡng tại Quốc hội Châu Âu trình bày bản Báo cáo
thường niên năm thứ nhất của Quốc hội Châu Âu về tình hình tự do tôn giáo trên
thế giới. Bản báo cáo đề xuất chính sách đối ngoại của Liên Âu cần thăng tiến tự
do tôn giáo trên thế giới nhiều hơn nữa, cũng như đưa ra các khuyến nghị cho
Quốc hội Châu Âu đối với 15 quốc gia đàn áp tôn giáo khốc liệt, mà bản Phúc
trình của Ủy hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do Tôn giáo Trên Thế giới nêu rõ qua bản Phúc
trình năm 2013.
Tiến sĩ Katrina
Lantos Swett, Phó chủ tịch Ủy hội Hoa Kỳ Bảo vệ Tự do Tôn giáo Trên Thế giới
cũng công bố bản Phúc trình của Ủy hội năm 2013. Bà Swett ca ngợi tính “lịch sử” của Hội nghị do Quốc hội Châu
Âu tổ chức, như “bước đầu cho sáng kiến
mới trong nỗ lực chung làm thăng tiến tự do tôn
giáo”.
Ông Jean-Bernard
Bolvin, đại diện cho Nhóm Hành động Đối ngoại Liên Âu, chào mừng sự thăng
tiến cụ thể của Liên Âu thông qua sự thành lập Cục Hành động cho Tự do tôn giáo
và tín ngưỡng tại Quốc hội Châu Âu thời gian qua, cũng như việc chính thức thông
qua bản “Đường hướng chỉ đạo bảo vệ và
thăng tiến Tự do tôn giáo và tín ngưỡng của Liên Âu”. Ông Bolvin cũng ca
ngợi sự đóng góp của các tổ chức xã hội dân sự trong nỗ lực
này.
Hình Quê Mẹ
|
BÙI TUẤN LÂM LÊN TIẾNG...
Một nhà hoạt động tham gia vân động nhân quyền cho Việt Nam tại kỳ Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát về nhân quyền (UPR) vừa qua , anh Bùi Tuấn Lâm đang bị câu lưu tại sân bay Tân Sơn Nhất khi vừa trở về nước vào sáng nay.
Theo sự loan tin từ bạn bè của anh Lâm trên Facebook, họ cho biết chuyến bay của anh Lâm đã hạ cánh vào lúc 8h30', nhưng đã hơn 6 tiếng trôi qua bạn bè đi đón vẫn chưa thấy anh Lâm đâu.
Bùi Tuấn Lâm là một thành viên của No-U Sài gòn, cùng với các bạn trẻ khác như Trịnh Hữu Long, Nguyễn Anh Tuấn, Đặng Văn Ngoãn, Trương Thị Mỹ Ngân...đến từ nhiều hội đoàn dân sự khác nhau đi từ trong nước sang Geneva tham dự “Ngày Việt Nam” để vận động bên lề phiên UPR.
Tại đây anh Lâm đã đã đọc tham luận trình bày về tình hình “quyền tự do lập hội và hội họp", cũng như cùng với những người bạn đồng hành của mình đã gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều phái bộ quốc tế nhằm vận động thúc đẩy nhân quyền cho Việt Nam.
Bùi Tuấn Lâm (bên phải) đọc tham luận vận động bên lề UPR
Vi phạm cơ chế UPR
Việt Nam đã tham gia phiên UPR theo cơ chế bảo vệ nhân quyền Liên Hiệp Quốc lần thứ hai vào ngày 5/2 vừa qua.
Mục tiêu cuối cùng của UPR là nhằm cải thiện tình hình nhân quyền và giải quyết vi phạm nhân quyền ở các quốc gia.
Theo cơ chế này, các tài liệu làm cơ sở cho việc kiểm điểm nhân quyền là thông tin từ nhà nước, thông tin từ các cơ quan của Liên Hiệp Quốc, và thông tin từ các bên liên quan khác bao gồm tổ chức xã hội dân sự.
Việc an ninh sân bay câu lưu thẩm vấn anh Bùi Tuấn Lâm, cùng với việc ngăn cấm Tiến sĩ Phạm Chí Dũng xuất cảnh trước đó, cho thấy nhà nước Việt Nam đã vi phạm cơ chế của UPR là đảm bảo sự tham gia của các tiếng nói độc lập từ cá nhân và các tổ chức xã hội dân sự.
Việc thiếu tôn trọng các tiếng nói độc lập từ trong nước cho thấy nhà nước Việt Nam đã thiếu hợp tác với UPR trong việc thực hiện nghĩa vụ của mình.
Điều đó cho thấy các cam kết của Việt Nam trước cộng đồng quốc tế sẽ được công bố vào tháng 6 tới, cũng sẽ rất khó để thực thi hiệu quả.
Khi nhà nước đã phủ nhận vai trò của các tổ chức xã hội dân sự tức là đã từ chối sự giám sát và sự tham gia của các tổ chức này trong việc thúc đẩy nhà nước thực thi nghiêm chỉnh các cam kết của mình trước các khuyến nghị cải thiện nhân quyền ở UPR.
Đầu năm 2014 Việt Nam đã trở thành thành viên chính thức của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc. Tuy nhiên tình hình nhân quyền ở Việt Nam được đánh giá là tồi tệ đi rất nhiều.
Trong vòng hơn 2 tháng đầu năm, đã ghi nhận nhiều trường hợp côn đồ ngang nhiên hành hung các nhà hoạt động dân chủ và nhân quyền . Nhiều trường hợp bị tấn công đã phải nhập viện điều trị dài ngày như nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn, kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh, luật sư Nguyễn Bắc Truyển...
Các đợt tấn công có chủ ý này vẫn chưa dấm dứt mà đang đến hồi báo động.
Bên cạnh đó, chính quyền Việt nam còn sử dụng đến điều luật với một quy trình thủ tục "tố tụng tập trung" vào đảng cầm quyền để "hình sự hóa" các hoạt động của các nhà tranh đấu như Luật sư Lê Quốc Quân, Bùi Thị Minh Hằng...
“Không sợ hãi”
Trước khi về nước anh Bùi Tuấn Lâm đã cho blog Cuicac biết lý do anh trở về vào thời điểm khó khăn này là để “chia sẽ nỗi đau từ bạo lực và nhà tù đang dồn ép lên thể xác và tinh thần của các nhà hoạt động trong nước”.
Anh Lâm đã tự ghi hình một đoạn video ngắn nói về việc mình có thể bị bắt giữ, “khi các bạn xem video này là lúc tôi đang bị an ninh của Bộ Công an tại sân bay Tân Sơn Nhất câu lưu”.
Thông điệp này được tung lên mạng Youtube đúng vào thời điểm anh bị câu lưu, cho thấy anh đã đoán trước việc này sẽ xảy ra với mình.
Và anh đã nói rằng: “Tôi không biết khi nào người ta sẽ thả tôi ra...Nhưng tôi không bao giờ sợ hãi và tôi muốn các bạn cũng như vậy.”
Những giây cuối cùng trong đoạn video có độ dài hơn một phút, anh đã nhắn gửi đến các bậc sinh thành, “xin ba mẹ hãy vui vẻ, dù con có thế nào đi nữa... ”.
Hoạt động sôi nổi
Đây là lần thứ hai anh Bùi Tuấn Lâm bị an ninh Việt Nam câu lưu tại sân bay, sau lần đầu tiên vào ngày 6/10/2013, khi anh trở về từ khóa học Xã hội dân sự do Asian Bridge Philipines tổ chức.
Bùi Tuấn Lâm còn được biết đến với tên gọi Peter Lâm Bùi. Anh sanh năm 1984 tại Đà Nẵng, là một người hoạt động sôi nổi, nhiệt tình lăn xả trong nhiều sự kiện chính trị xã hội tại Việt Nam.
Anh đã nhiều lần xuống đường biểu tình trong các phong trào chống Trung quốc, cũng như tham gia vào các hoạt động vận động cho dân chủ và nhân quyền, bất chấp việc đã từng bị bắt bớ, đe dọa và đánh đập.
Ngoài ra, anh Lâm còn được biết đến là nhà hoạt động xã hội gây quỹ cho nạn nhân của cơn bão Haiyan ở Philipines, và chương trình ủng hộ Tết cho ngư dân nghèo ở Quãng Ngãi-Việt Nam.
Bùi Tuấn Lâm (áo đen, giữ) biểu tình chống Trung quốc vào ngày 5/6/2011 ở Sài gòn
Đừng trước trước tòa án Long An đấu tranh đòi trả tự do cho Phương Uyên, Nguyên Kha
Tham gia hoạt động cứu trợ cho nạn nhân bão Haiyan ở Philipines
Cùng với người Phi kỷ niệm 35 năm cuộc chiến biên giới 1979 trước cổng Đại sứ quán Trung quốc tại Philipines
Sunday, February 23, 2014
ĐƠN TỐ CÁO NHÀ CẦM QUYỀN CỘNG SẢN ĐỘC TÀI VIỆT NAM
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
ĐƠN TỐ CÁO NHÀ CẦM QUYỀN CỘNG SẢN ĐỘC TÀI VIỆT NAM
Tôi tên: Võ Văn Thanh Liêm sinh năm 1940
Pháp danh: Nhựt Quang Minh. Trụ trì chùa Quang Minh Tự
Hiện cư ngụ Ấp Long Hòa 2, Xã Long Điền A, Huyện Chợ Mới, Tỉnh An Giang.
Kính gởi: Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc
Quốc Hội Hiệp Chủng Hoa Kỳ
Ban Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo Trung Ương Hải Ngoại
Đại Sứ Hoa Kỳ Việt Nam.
Nay tôi làm đơn tố cáo này lên án nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đánh người, cướp giựt của ban ngày, rồi bắt hết ép cung buộc phải nhận tội.
Vào ngày 11 tháng 2 Tây lịch năm 2014, đoàn xe của chúng tôi gồm 11 chiếc xe gắn máy. Tất cả là 21 người từ chùa Quang Minh Tự khởi hành đến nhà bạn để thăm và tôi nghe nói Công An bắt người, phá đổ bàn thờ, đổ chơn dung Đức Huỳnh Giáo Chủ xuống gạch. Tôi cùng huynh đệ nghe như thế muốn đến xem tường tận để tố cáo CS. Ai kính Thầy trọng đạo, nghe qua chẳng lẽ làm ngơ cho nên đồng họp nhau để đến đó xác minh.
Trên đường hành trình đi gần đến Huyện Lấp Vò, Tỉnh Đồng Tháp, thì Công an trên 500 người, mặc đồ quân phục và thường phục chận đường, cầm cây đánh loạn đả, vào mình thì sưng mình, vào đầu thì bể nón bảo hiểm, đánh 21 người chúng tôi như con vật, mười mấy người xúm đánh 1 người, mà anh chị em chúng tôi xuôi tay cho đánh. Như vậy mà Đảng bạo quyền độc tài còn hô hào là chiến thắng oanh liệt với ai nữa?!
Hôm nay Công an cướp xe, bạo quyền chiếm đoạt tiền bạc và tài sản, máy móc điện thoại quơ quét sạch. Còn đảng CS thì làm côn đồ đánh đập dân và Tôn giáo. Ai nói vậy Cán bộ là đày tớ trung thành của nhân dân, mà đày tớ này nó phản chủ, đánh chủ lại chiếm đoạt hết tài sản của chủ nhà. Như vậy đày tớ phản chủ có ai còn chứa trong nhà nữa chăng??? Tỷ như: trị nước lấy dân làm gốc, kẻ ngu khờ dại dột đốt nát cũng chưa đào gốc chặt rễ cây của mình, mà CS độc tài hại dân bán nước đó ư!!!
Sách xưa có câu: “đời không đạo, đời vô liêm sỉ”. Sống mà tôn giáo “không” thì vô ý nghĩa, độc tài cầm quyền còn đánh đập bắt giam cấm tôn giáo. Kẻ về, người còn lao ngục tiếp diễn đến nay chưa dứt …Theo gương đạo đức Hồ Chí Minh, Chí Minh học ai mà xưng là đạo đức. Ông cha của Hồ Chí Minh tức là Lê-nin Các-mác, mà Lê-nin Các-mác là Vô đạo, không Tôn giáo, mà Đảng gắn cho Bác Hồ có Đạo- Đảng đưa Bác Hồ vào chỗ lưỡng nan. Ngoài mặt thì tô phấn son, trong tim phổi thì bị vi trùng HIV.
Ví Như: “nhà nước thì như Thuyền, dân thì như Nước”, nhờ nước thuyền mới đi khắp đó đây. Kẻ ngu mới ra sức lấy thuyền nhận nước, thì thuyền phải úp chìm thôi. Kẻ trộm cướp nghe được tin này, đồng vỗ tay reo cười vang lên mình còn có hạng hơn, Công an đảng CS đánh người, hành động quá côn đồ, cướp giựt tài sản giữa ban ngày rồi lại tỏ thói yếu hèn vu khống đặng bắt người ép cung buộc tội. Cướp giựt là ai, ai là cướp giựt.
Trong 21 người, thả 18 người, còn bắt giữ 3 người:
1/ Bùi Thị Minh Hằng
2/ Nguyễn ThịThúy Quỳnh
3/ Nguyễn Văn Minh.
Yêu cầu đảng CS mở đôi mắt Nhân quyền ra sáng tỏ thì 3 người này vô tội. kẻ bạo quyền mới là người phạm tội, đừng mắt nhắm mắt mở chà đạp bất công đối với đồng bào nhân loại. Cổ nhân có câu: “Hàm huyết phúng Nhơn, ố Tiên tự khẩu”. Nghĩa là, ngậm máu phun người, tức là dơ miệng mình vậy!”
18 người chúng tôi đồng đứng đơn tố cáo đảng CSVN vi phạm Nhân quyền và Tôn giáo đã mất hẳn tự do:
1/ Tu sĩ Võ Văn Thanh Liêm
2/ Cư sĩ Tô Văn Mãnh
3/ Cư sĩ Trương Kim Long
4/ Cư sĩ Võ Văn Bửu
5/ Võ Văn Bảo
6/ Trần Vũ Tâm
7/ Huỳnh Anh Tú
8/ Huỳnh Anh Trí
9/ Lưu Trọng Kiệt
10/ Anh Kỳ
11/ Nguyễn Thị Mỹ Triều
12/ Võ Thị Ánh Tuyết
13/ Võ Thị Thu Ba
14/ Bùi Thị Bích Tuyền
15/ Bùi Thị Diễm Thúy
16/ Đỗ Thị Thùy Trang
17/ Phạm Nhật Thịnh
18/ Nguyễn Mạnh Thường
Kính thưa Quý vị,
Đảng CSVN vào được thành viên Nhân quyền Quốc Tế mà 39 năm nay vẫn chà đạp vi phạm nhân quyền trầm trọng, không có được 1 ngày nhân quyền hay tự do tôn giáo gì hết, mà đảng CS lúc nào cũng hô hào xảo trá điêu ngoa, lấy giả làm thiệt, lấy không nói có, trăm điều chẳng có một dấu vết gì là thật cả!!!
Tôi là Tu sĩ Võ Văn Thanh Liêm bị CS tù đày hơn 14 năm, hơn 30 lần bị bắt giam giữ. Việc sống hay chết, CS đối với tôi coi như là vô ý nghĩa, miễn đất nước Việt Nam dân tộc hưởng được Nhân quyền, Tôn giáo tự do thật sự. Dẫu tôi có hóa ra người Thiên cổ thì cũng mãn nguyện lắm rồi.
Dứt lời! Kính chúc Liên Hiệp Quốc, Quốc Tế Nhân Quyền hãy đem đảng CSVN ra dùng thuốc kỳ diệu nhỏ tan mây, tiêu tan khí độc tài, dân tộc Việt Nam sống lại đời sống mới.
Ngày 23 tháng 2 năm 2014
Tu sĩ: Võ Văn Thanh Liêm
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Friday, February 21, 2014
Nhà hoạt động Bùi Thị Minh Hằng sắp bị khởi tố
Bà Bùi Thị Minh Hằng tham gia một cuộc biểu tình chống Trung Quốc (Ảnh lưu trữ)
Hình ảnh/Video
Video
Một nhà hoạt động được nhiều người biết đến vì tích cực tranh đấu cho nhân quyền, công lý, và chống Trung Quốc xâm lược Biển Đông sắp bị khởi tố, theo thông tin từ gia đình bà.
Bà Bùi Thị Minh Hằng cùng hai người bạn bị công an huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp, bắt giam từ ngày 11/2 về tội danh ‘gây rối trật tự công cộng’ khi đang trên đường đi thăm thân nhân cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Bắc Truyển.
Gia đình bà Hằng cho biết nhận được thông tin về quyết định khởi tố bà từ một cán bộ thuộc phòng cảnh sát điều tra, công an huyện Lấp Vò, Đồng Tháp.
Anh Trần Bùi Trung, con trai bà Hằng nói với VOA Việt ngữ:
“Sáng nay tôi có xuống Đồng Tháp, nhận được thông tin chính thức từ phía công an huyện Lấp Vò rằng họ đang làm thủ tục để khởi tố, đưa mẹ tôi ra tòa. Họ không trả lời chính thức tội danh, mà chỉ bảo cứ về nhà sẽ có thông tin bằng văn bản gửi về nhà trong nay mai. Theo quy định tạm giữ, họ chỉ được giữ người trong 9 ngày thôi. Hôm nay đã sang ngày thứ 10. Tôi hỏi họ về vấn đề đó, họ bảo bây giờ đã chuyển sang tạm giam và họ đã làm thủ tục khởi tố, vì vậy không còn là tạm giữ nữa.”
Chúng tôi gọi điện cho Trưởng và Phó Công an huyện Lấp Vò để xác nhận thông tin, nhưng không được hồi đáp.
Trong vụ việc ngày 11/2, có 20 người cùng bị bắt với bà Hằng khi họ về Đồng Tháp để thăm hỏi gia đình nhà bất đồng chính kiến Nguyễn Bắc Truyển vì nghe tin ông bị công an hành hung, bắt giữ hôm 9/2.
18 người sau đó đã được phóng thích. Hai người bị giữ lại cùng với bà Hằng gồm bà Nguyễn Thị Thúy Quỳnh và ông Nguyễn Văn Minh.
Bà Bùi Thị Diễm Thúy, vợ ông Nguyễn Văn Minh, thuật lại sự việc:
“Hai vợ chồng em đi chung với phái đoàn. Vừa tới gần chỗ cầu Nông Trại thì một đoàn đông lắm họ nhào ra, không nói nguyên do tự nhiên xông vô đánh, đánh dữ lắm. Một lát sau một nhóm công an mặc sắc phục lại, nhào vô đánh chúng tôi tiếp. Tới lúc vào cơ quan công an làm việc thấy những người đánh chúng tôi toàn bộ là người của họ không. Chúng tôi không chống cự gì cả, tự họ chặn đường đánh, đánh rồi bắt chở về huyện luôn. Bà Bùi Thị Minh Hằng và bà Trần Thị Tú Quỳnh la lên là ‘Ăn cướp, ăn cướp’, nhưng càng la họ càng đánh. Họ đánh bể tan nát nón bảo hiểm. Họ đánh dã man lắm. Sau đó xe công an giao thông kéo lại đông lắm, còng tay những người la làng như cô Hằng và chị Quỳnh. Còn tôi và những người khác không bị còng. Họ chở về đồn hết thảy 21 người. Về đồn công an huyện Lấp Vò, họ đưa từng người vô phòng làm việc từng người một. Họ hỏi tôi nguyên do đi về đây, đi từ đâu từ đâu..v..v.. Tôi hỏi lý do tại sao bắt chúng tôi về đây, họ nói ‘tụ tập đông người’. Toàn bộ vụ việc tự họ gây ra mà họ đảo ngược lại đặt tội cho mình.”
Hàng chục nhà hoạt động trong nước đã gửi thư tới Quốc hội Hoa Kỳ, Nghị viện Châu Âu, các tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế, và Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc để tố cáo ‘nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam ‘vi phạm Công Ước Liên Hiệp Quốc về chống bắt giam tùy tiện, chống tra tấn nhục hình’ trong vụ việc này, đồng thời kêu gọi sự can thiệp để phóng thích ba người đang bị cầm giữ.
Thư nói dù luật pháp và Hiến pháp Việt Nam có những điều khoản bảo vệ nhân quyền, nhưng trên thực tế nhà cầm quyền ‘thường xuyên xâm phạm thân thể, sức khỏe và tính mạng công dân cũng như thường xuyên bắt bớ, giam giữ những người vô tội mà ngay cả báo chí của nhà nước cộng sản Việt Nam cũng thừa nhận rằng hàng ngàn công dân Việt Nam từng bị bức cung, nhục hình và chịu án tù oan sai.’
Thế nhưng, vẫn theo bức thư, chưa có bất cứ giải pháp nào để có thể chấm dứt việc chính phủ Hà Nội vi phạm Hiến pháp, pháp luật cùng các Công ước quốc tế về nhân quyền mà họ đã ký kết với thế giới.
Cuối năm 2011, bà Bùi Thị Minh Hằng từng bị Hà Nội tuyên phạt 2 năm giam giữ trong 1 trại cai nghiện khét tiếng ở tỉnh Vĩnh Phúc mà không thông qua xét xử sau khi bà tham gia các cuộc biểu tình ôn hòa chống Trung Quốc xâm lấn chủ quyền Việt Nam ở Biển Đông.
Trước áp lực từ công luận quan tâm và cộng đồng quốc tế trong đó có Hoa Kỳ, bà được phóng thích sau 5 tháng bị giam tại Trung tâm Phục hồi Nhân phẩm Thanh Hà về cùng tội danh ‘gây rối trật tự công cộng’.
Bà Hằng đã nhiều lần bị sách nhiễu và bắt giam vì khẳng khái chống bất công, bạo quyền.
Trà Mi-VOA
Thursday, February 20, 2014
THƯ KÊU CỨU
Huỳnh Ngọc Tuấn
February 20, 2014
February 20, 2014
Kính gởi đồng bào Việt nam trong và ngoài nước.
Kính gởi các tổ chức bảo vệ nhân quyền Việt nam và Thế giới.
Kính gởi chính phủ và quốc hội các quốc gia dân chủ.
Kính gởi các tổ chức bảo vệ nhân quyền Việt nam và Thế giới.
Kính gởi chính phủ và quốc hội các quốc gia dân chủ.
Chúng tôi là Huỳnh ngọc Tuấn và Huỳnh Trọng Hiếu xin gởi đến đồng bào và quý vị lời kêu cứu:
Lúc
15h30 ngày 20/02/2014, tôi và con trai tôi là Huỳnh Trọng Hiếu đi dự Lễ
giỗ Tổ tại chùa Thập Tháp, tỉnh Bình định, thuộc Tăng đoàn Phật giáo
Việt nam thống nhất.
Chúng
tôi được Thượng tọa Thích Từ Giáo đưa về đến thành phố Tam kỳ,tỉnh
Quảng nam. Khi chúng tôi bước xuống xe để đón taxi về nhà thì khoảng 10
tên công an mặc thường phục và bịt kín mặt tấn công, chúng đánh con tôi
là Huỳnh trọng Hiếu và tôi rất dã man, chúng đấm vào đầu vào mặt và đá
vào bụng vào ngực hai cha con tôi, chúng nhất bổng tôi lên và ném xuống
đất, chúng đánh Huỳnh trọng Hiếu ngã xuống và đá tới tấp vào người của
Hiếu.
Tôi bị bầm mắt bên phải, đau trong đầu và ngực, Hiếu bị rách môi dưới, đau trong đầu trong bụng và ngực.
Thượng
tọa Từ Giáo vào can cũng bị đánh mấy cái, sau đó có người là làng, tri
hô ăn cướp thì chúng tản ra, nhưng sau đó lại xông vào.
Khi thấy chúng định đánh tiếp, tôi và Hiếu vào trong xe của Thượng tọa Từ Giáo và Ngài đã đưa chúng tôi về đến nhà.
Hiện nay chúng tôi thấy lãng vãng quanh nhà nhiều thanh niên lạ nên không dám ra khỏi nhà để khám bệnh.
Tính
mạng của chúng tôi đang bị đe dọa nghiêm trọng vì những hành động nguy
hiểm này tiếp diễn trong một thời gian ngắn chỉ có 10 ngày sau vụ tấn
công bằng gạch đá vào nhà tôi (11/2/2014) và trước đó là ngày 31/12/2013
công an xã Chương dương, huyện Thường tín – Hà nội đánh tôi gãy xương
ức vẫn chưa lành.
Rất mong đồng bào và quý vị làm mọi cách để bảo vệ chúng tôi, chặn đứng hành vi khủng bố giết người này.
Xin chân thành cám ơn đồng bào và quý vị.
Huỳnh Ngọc Tuấn
Huỳnh Trọng Hiếu
Huỳnh Trọng Hiếu
Wednesday, February 19, 2014
Thánh chỉ thiên triều đã ban! Lũ
tiểu vương quan Việt đang ra sức phá tan lịch sử Việt
Nhạc sĩ Tô Hải - Đúng là
vậy! 35 năm đã trôi qua... Bao
nỗi hờn căm, uất ức đắng cay đã bị nhà cầm quyền đảng trị bắt nhân dân ta phải
quên đi, nuốt hận đi, nhất là với các gia đình có chồng con bỏ mạng dưới chủ
trương giết sạch, đốt sạch... phá sạch của Đặng Tiểu Bình khi xua 60 vạn quân
xâm chiếm 6 tỉnh phía Bắc Việt Nam trong cái ngày 17 tháng 2/1979 không thể
quên đó!
Đã 40 lần ngày 19 tháng 1 trôi qua trong câm nín ấm ức...
Và 35 lần ngày 17 tháng 2 cũng sẽ sắp phải trôi qua mà con cháu chúng ta sẽ không thể biết đó là ngày
quốc nhục ngàn đời...
Mình chả phải là nhà nhận định tình hình chính trị quốc tế
gì bén gót ông Carl Thayer.
Mình cũng chẳng có cái đầu và trái tim của mấy ông giáo sư
/tiến sỹ của Đảng họ, thỉnh thoảng... “thò ra thụt vào” một vài ý kiến ra cái
đều cần “sòng phẳng với lịch sử” khi không quên những gì ta đã hy sinh để bảo
vệ tổ quốc nhưng... cũng không
nên đào sâu sự hận thù với các đồng chí... bố(n) tốt của họ (!?), hoặc nhốt mọi
nỗi hận thù vào trong những... “hội thảo khoa học” công khai một cách cực kỳ
hạn chế!
Gần đây, nắm chắc là nhà cầm quyền sẽ cấm tiệt đả động tới
những ngày nhậy cảm nói trên, g/s Vũ Minh Giang đã dọn đường cho những ai muốn
làm to chuyện vụ “nhận một bài học thật đắt giá” của quân và dân 6 tỉnh biên
giới ngày 17 tháng 2 tới đây là, “không làm to thì làm nhỏ” giữa các nhà khoa
học với nhau trong một hội thảo khoa học mà chẳng sợ vi phạm những gì đã hứa
với thiên triều! Tất nhiên là có sự chỉ đạo của những nhà khoa học hàng đầu của
các “viện hàn (xì) lâm” phụ trách ný nuận của đảng họ! Không cho phép mấy tay
nhân sỹ trí thức biến chất, “học nhiều quá hóa khùng”, chưa đến ngày 17 tháng 2 đã tung lên mạng những bài
viết, những hình ảnh “không có lợi” cho tình đồng chí mà Đảng họ đã cố gắng nối
lại kể từ ngày các bậc đàn anh họ đã phải cúi đầu tạ tội với đấng sinh thành ra
họ sau khi đã bị vụt cho bao nhiêu cú roi tóe máu đít ở Thành Đô tháng 9/1990
năm nào!
Với con mắt, cái đầu và trái tim một em học sinh cấp 1, mình
cũng thừa sức để thấy được:
TẤT CẢ ĐỀU DO
CÓ THÁNH CHỈ BÊN THIÊN TRIỀU BAN RA!
Chả thế mà...
Chưa
đến hai tuần khi đại diện cho một nhóm quyền lực vừa đưa ra ý kiến “phải đưa
những sự kiện Hoàng Sa, Trường Sa”... vào giáo trình lịch sử cho con em, phải
tổ chức kỷ niệm tất cả những ai đã hy sinh vì bảo vệ chủ quyền cả đất nước...
Chả thế mà...
Sau một tuần, như những lò hơi được mở xúp páp, hơn 700 tờ
báo và gần 100 cái đài, Tivi không ngớt hoan ca đồng nhất gọi bọn “ngụy
quân-ngụy quyền” bằng cái tên Việt Nam Cộng Hòa, đưa ảnh những người đã hy sinh
tại Hoàng Sa và vợ con họ lên trang đầu của các mặt báo, trên màn ảnh nhỏ... thì trước ngày kỷ niệm 2 ngày bỗng dưng đồng loạt
tắt tiếng, câm họng cả lũ!
Tất cả diễn biến đột ngột chỉ sau “cú điện đàm nóng” giữa 2
người đứng đầu 2 nước ”vừa là kẻ thù vừa là anh em” vào ngày 16/1/2013 nhân dịp
chúc nhau cái gì gì đó nhân dịp này dịp nọ thì không rõ nhưng rõ nhất là ngay sau đêm đó: CẤM TIỆT MỌI KỶ NIỆM, TƯỞNG NHỚ, THẮP NẾN,
ĐỐT NHANG VỀ SỰ KIỆN HOÀNG SA ĐÃ ĐƯỢC MẶC NHIÊN TRỞ VỀ VỚI ĐẤT MẸ TRUNG QUỐC!
(có giấy tờ công nhận của nhà cầm quyền Việt Nam!)
Mặc kệ cho cả thế giới ngạc nhiên! Mặc kệ cho dân trong nước
uất hận dâng trào! Mặc kệ cho các nhà trí thức bi nhỡ tầu giữa Đà Nẵng phải bật
khóc,! Đối với bọn họ: thì...
Tất cả chỉ có một con đường: Còn Tầu còn
mình/ Còn Tập Cận Bình, còn vương triều Sang Trọng Hùng Dũng...!
Bất
kể một hành động nào không làm vừa lòng các đồng chí 4 tốt của bọn họ đều là
đồ... thoái hóa, đồ... phản động!
Mình cũng chú ý đến sự hèn hạ, phủ nhận lịch sử để tránh làm
phiền lòng mấy ông “bố(n) tốt”của họ gần đây nhất:
Ngày mồng 5 tết vừa qua, lễ hội Đống Đa giữa thủ đô Thăng
Long xưa,
Ngày mồng 6 lễ hội Hai Bà tại quận Mê Linh nay cũng đã nhập
về Hà Nội...
Không
có một bóng vía nào của bọn cầm quyền, một cấp ủy nào từ cấp Trung Ương, thành
phố đến Quận, Phường dám ló mặt ra vì sợ phải phát biểu đôi lời! Nhỡ chẳng may
lỡ lời thì... mất ghế như chơi!
Kỷ niệm nhũng anh hùng dân tộc mà chỉ còn là mấy anh chị
khăn đỏ, áo xanh rước kiệu trống không; chẳng có bài vị ai, đi loanh quanh rồi
kết thúc ở những trò chọi gà, sới vật, cờ tướng, cờ người!...
Trái lại nhờ có Internet, nhờ có những cây viết không thể dễ
bị bịt mồm ["Phút bi tráng ở Pò Hèn" by
Ngọc Uyên - Một Thế Giới, Chiều thứ Tư 12/2/2014] đã lên tiếng rất sớm về cái ngày cấm tuyên truyền này để con cháu được
biết về một sự thật lịch sử viết hoa đã bị đã bị cả Thiên Triều lẫn lũ thái thú
cấm nói tới (*)
Kể cả đánh du kích chỉ được có 8 tiếng đồng hồ lên mạng đã
phải vâng lệnh gỡ bỏ!
Nhưng không thể nào ngăn cấm được nó lan tỏa trong nhân dân
với những bằng chứng có tên người, tên núi, tên sông, tên làng cụ thể...
Mình bỗng nhớ ra cách đây 5 năm, (2/2009) mình đã dám liều
mạng đưa ra một loạt các tư liệu, nhân chứng, vật chứng về sự kiện đại hèn quốc sỉ khi “cấm kỷ niệm những
ngày bi hùng chiến thắng quân xâm lược Trung Quốc”.
Những chữ, cụm từ chính do các bậc đàn anh họ đưa ra cho
toàn dân học tập cho văn nghệ sỹ sáng tác (ảnh)... Thế mà chỉ sau Thành Đô, một số những Lê chiêu Thống, Trần Ích Tắc…
đàn anh đã cùng bọn hậu sinh chúng đã trơ mặt chó liếm sạch những gì các bậc
tiền bối của chúng đã khạc ra và cố tình đẩy toàn dân ta vào quên lãng trước
nỗi nhục ngàn đời này (ảnh dưới).
Vẫn còn đây ảnh chụp tờ báo Nhân Dân
20.3.1979 chửi Tầu
(thật là quang vinh của đảng ta:
"Bãi đờm và máu nhổ ra rồi lại liếm vào như không")
Mồ liệt sỹ Việt là như thế này
đây.
Dấu tích còn đây, chối bỏ sao
đặng?
Nghĩa trang liệt sỹ Tầu mới xây
hoàng tráng 27 tỷ!
Tự nhận thấy, 5 năm đã qua, nhưng những gì mình đã nói, dám
nói đến hôm nay vẫn nguyên giá trị lên án bọn bán nước cầu ngai vàng này.
Hơn thế nữa, sức khỏe và trí nhớ ngày hôm nay không thể sao
bằng cách đây 5 năm nữa rồi.
Vì vậy, mình post lại bài này để các bạn mới làm quen với
mình, đặc biệt là các bạn trẻ thông cảm dùm:
1- Mình đã cố gắng tối đa, thậm chí hy sinh tất cả để làm
được một vài điều có lợi cho đất nước đặc biệt là giải tỏa cho bằng được cái
vòng kim cô “Dối Trá là hàng đầu” của những người tự gọi là cộng sản bằng cách
đưa ra những Sự Thật Lịch Sử mà mình là nhân chứng!
2- Đọc lại những gì mình viết cách đây hơn 6 năm trời, mình
cảm thấy hơi bị... ngán ngẩm vì hình như... mọi sự càng ngày càng diễn ra tồi
tệ: Lịch sử càng bị chôn vùi,
xuyên tạc, bịa đặt trâng tráo như những ngôi đền thờ mọc lên khắp nơi để con
cháu chúng ta phải thờ những cái tên cha căng, chú kiếc nào làm anh hùng của
đất nước mình! Trong khi đó thì 17.000 liệt sỹ Vị Xuyên thì nhà cầm quyền cấm
được nói đến, cấm thăm hỏi... (ảnh trên).
Vì đâu nên nỗi? Hỡi các bạn trẻ của tôi?
Các bạn phải vượt lên mọi sự sợ hãi để làm cái gì hơn lớp
già “quá đát” chúng tôi chứ?
Và đây một bài viết cách đây 5 năm nhưng rất nhiều bằng
chứng mà chính người viết hôm nay đọc lại cũng tự thấy không sao viết nổi
nữa:
17 tháng 2 ngày dzì dzậy?
Ngày 17 tháng 2/2009
Tô Hải
Từ sáng sớm tớ đã vào mạng... Đọc lướt qua các
đầu đề các bài viết trên những tờ báo “nhớn” ra ngày 17 tháng 2/2009... Thất
vọng! Bấm máy cho các "lão đồng chí" xưa gồm 3 ông đại tá, một ông
trung tá đã về hưu từ thời bao cấp... Hỏi: Có biết hôm nay là ngày gì không? Cả
ba đều trả lời: -Không nhớ!... Không biết!... Cúp máy. Gọi thẳng cho mấy ông có
nhiều thành tích, có ít hay nhiều điều kiện dính líu tới sự kiện ngày 17 tháng
2 này! Đạo diễn Đặng Nhật Minh, tác giả “Thị xã trong tầm tay”...
Không ai bắt máy! Quay sang đạo diễn Nam Hà,
Trưởng đoàn quay phim phóng sự về những ngày 12/2/1979 tới 6 tháng 3 /1979
(theo bài “kể chuyện cũ” của anh trên Blog-đã “treo” Linh Gia) …
Hỏi: -Mày còn nhớ ngày 17 tháng 2 là ngày gì
không?
Sau một hồi ú ớ... trả lời: -Ngày gì? Sinh
nhật ông à?
- Của khỉ! Lú lẫn hết rồi à? Ngày mày xuýt
chết cùng Takano trên Lạng Sơn, quên dễ thế à?
- À, à, ừ, ừ, nhớ chứ, nhớ chứ nhưng nhớ mà
làm gì thêm tổ... bực mình khi “người ta” đã muốn chúng ta phải quên
đi!...
Thế rồi anh kể một lô, một lốc những chuyện
cũ, những đơn vị, những con người, những địa điểm, những tên đồi có đánh số,
điểm cao nào có hai đại đội đã hy sinh gần hết… mà suốt thời gian đi làm phóng
sự tại chỗ, anh đã thoát hiểm để có được những thước phim, phát trên Tivi tố
cáo "tội ác trời không dung đất không tha của quân bành trướng Trung
Quốc"... được vài lần rồi… xếp kho.
Chỉ tiếc rằng hôm nay anh đã treo Blog vì
nhiều lý do "tế nhị" nên không thể công khai nó bằng các entries khá
hấp dẫn năm xưa... Và rồi, công việc kéo anh đi, người đời không còn ai để ý,
anh cũng quên luôn như quên những năm tháng làm khẩu đội trưởng pháo của F367,
đánh Điện Biên năm nào mặc cho những thằng một ngày có mặt tại Điện Biên cũng
không, hôm nay cứ đi khắp nơi báo cáo... phét!!
Thật buồn!... Tôi còn được giới thiệu số điện
của nguyên Đại Tá Sư đoàn 346 (thời đó còn gọi là sư 3), đơn vị có nhiều “thành
tích chiến thắng” quân Tàu khựa để làm một cuộc phỏng vấn không tiền khoáng
hậu… chắc sẽ có nhiều chuyện hay ho hơn. Nhưng tính tớ không ưa ca ngợi chiến
tích mà chỉ thích nhìn rõ cái mặt trái của chiến tích chứ không khuếch trương
chiến thắng trên thây xác của cả 1.000 đồng đội của mình! Chán cái tay sư trưởng
này vì chẳng biết gì hơn là hắn đã bắt được cả lũ tù binh Tầu... chưa biết bắn
súng! Thế là tớ quay sang đọc các trang mạng khác. May quá! Không ít những bài
nói về cuộc chiến giữa ta và người “VỪA LÀ ĐỒNG CHÍ VỪA LÀ ANH EM NÀY”.
Đáng kể nhất là những bài của những con người
trực tiếp nếm mùi “bài học” tại chỗ của chú Đặng, kẻ đã lên Tivi chửi các cấp
lãnh đạo nước ta là “Đồ côn đồ (nguyên văn Hooligan) cần phải dạy cho chúng một
bài học" (tài liệu của ông Dương Danh Dy, bí thư thứ nhất Đại Sứ Quán VN tại
Bắc Kinh thời đó, đã nghe "được"nguyên văn và tại chỗ cả câu
này).
Và ngay sớm hôm sau, ngày 12/2/1979, Đặng đã
xua 20 sư đoàn xâm chiếm, tàn phá, đốt hết, giết hết 6 tỉnh biên giới nước ta…,
lộ nguyên mặt bành trướng… coi thường dân tộc Việt Nam.
Tớ cũng được biết thêm, qua những bài viết của
các tác giả Trung Điền, Lương Sỹ Cầm, Trương Nhân Tuấn, Huy Đức, Nguyễn Hữu
Vinh, Phạm Hồng Sơn, Trần Anh Kim..., những lời phát biểu của các nhân vật danh
tiếng một thời như nguyên thứ trưởng ngoại giao, ủy viên Trung Ương Đảng, nay
đã hết thời, Trần quang Cơ... những con người mà theo tớ, không thể là những
“phần tử xấu” muốn phá hoại "16 chữ vàng" của hai Đảng Cộng Sản
"thắm tình hữu nghị truyền thống lâu đời" được.
Tớ cũng được xem ảnh “Nghĩa trang Vị Xuyên”,
nhìn rõ những tấm bia mộ của 1600 chiến sỹ hy sinh vì cuộc chiến ngắn ngủi
nhưng nhiều người bị giết hại nhất. Tớ cũng được nghe những lời phỏng vấn các
bà mẹ như Hoàng Thị Lịch, 72 tuổi, đang còn là nhân chứng sống cho cuộc tàn sát
đẫm máu tại thôn Tung Tháp, xã Hưng Đạo, huyện Hòa An- Cao Bằng. Ở đó: 43 người
bị giết chết một cách thảm thương trong đó 21 phụ nữ (7 người đang có mang) và
20 trẻ em. Tất cả đều bị chặt bằng dao kiếm thành nhiều khúc rồi vứt xuông
giếng và, khi đã quá đầy, chúng bèn vứt rải rác các mảnh xác người khắp hai bờ
suối quanh làng...
Cũng được nghe chính ông Lương Đức Toa, bí thư
chi bộ xã này thời đó nay còn sống (người đã tự tay mình vớt từng mảnh xác đồng
bào mình từ giếng lên), giắt một Blogger có tên tuổi đi thăm lại cái "giếng
căm thù ngày xưa", nay đã bị bỏ hoang, cây cỏ mọc rậm rịt che hết lối
vào...
Và các ông Quế, mẹ Dự… những người có con là
tự vệ công nhân đường sắt đã hy sinh ngay trong trận đầu khi ngăn chặn bước
tiến của các "đồng chí bốn tốt" từ phương bắc tràn vào... nói lên nỗi
căm hờn kẻ thù truyền thống, … về nỗi oan ức của họ khi không được nhận bất cứ
một danh hiệu "chiến sỹ thi đua" hay "anh hùng diệt
giặc"... Tầu nào!
Và càng đắng cay hơn, khi đến ngày kỷ niệm
"chiến thắng biên giới" như thường thấy trước khi "bình thường
hóa quan hệ", người ta đã lờ tịt đi tất cả, coi như không hề có cái cuộc
chiến này bao giờ!? Tớ càng thấy xấu hổ khi đọc trên mạng, thấy các "đồng
chí-anh em" vẫn dương dương tự đắc cho là cuộc chiến biên giới năm 79, là
họ đã "chiến thắng", là họ chỉ cốt "dạy cho bọn côn đồ Việt Nam
một bài học" chứ nếu muốn, họ có thể “buổi sáng ăn cơm ở Lạng Sơn, buổi
trưa ăn cơm ở... Hà Nội”!
Mặc dầu họ cũng công nhận là cái giá của sự
“chiến thắng” của họ là: 6000 người chết và 21000 bị thương (“10 năm chiến
tranh Trung Việt” - nhà xuất bản đại học Tứ Xuyên, tác giả Lý Tôn Bảo)... Còn
nhiều hình ảnh và bài viết trên các mạng đáng tin cậy. Tiếc thay, tất cả những
bài viết tâm huyết đó chỉ được đăng, phát trên các đài, báo viết và báo mạng
của... nước ngoài vì các tác giả đáng kính đó thừa biết là chẳng có ông Tổng
Biên nào dám duyệt đăng, dù chỉ là cái tít, nếu không muốn mất chức tức thì!
(trừ tờ báo mạng của "Saigon Tiếp Thị" dám đưa lên mạng bài của Huy
Đức nhưng vẻn vẹn có 2 tiếng đã lập tức có lệnh phải "bóc
ngay".
Cũng may là cả trăm tờ báo mạng khác đã kịp
post lại, giúp cho những người như tớ, tranh thủ viết ngay những suy nghĩ của
cá nhân mình về "cuộc chiến thứ ba bị bỏ quên" này! Nhưng thôi! Càng
đọc nhiều, tớ càng thấy thêm buồn bực vì cái sự "im hơi lặng tiếng đáng
xấu hổ" của hơn 700 tờ báo và gần 100 đài phát thanh truyền hình đã bị dán
băng keo vào miệng một cách trắng trợn.
Để kết luận cho bài này tớ chỉ xin nhắc một ý
của ông Dương Danh Dy khi đã về hưu gặp nguyên cố vấn Võ Văn Kiệt năm 2001 (lúc
quan hệ hai bên đã được "bình thường hóa". Ông Kiệt nói với ông Hy
bằng một câu ngắn gọn nhưng "hơi bị sáng suốt": “Cẩn thận! mỗi khi có
kí kết gì với "họ" là họ đều có “giăng bẫy” cả đấy!”...
Cái "bẫy" đó rõ ràng hôm nay đã được
giăng ra tới tận Cà Mau và nhất là gần đây, tại vùng Tây Nguyên với kế hoạch
khai thác Bô-xit mà "tiền trạm" của người láng giềng 4 tốt đã có mặt
đầy đủ như một đơn vị đặc nhiệm với tăng, bạt, đội bảo vệ... và các phương tiện
truyền tin hiện đại. Có thật đây là một chuyện “tự nguyện mắc bẫy”? Hay chính
là âm mưu bán rẻ cả đất nước của tổ tiên, đã đổ bao xương máu để gìn giũ từng
tấc đất cho con Lạc cháu Hồng!?
18/02/2009
Năm
năm sau... Trung Quốc đã hoàn toàn thuần hóa bọn Việt Nam “vô ơn bạc nghĩa”.
Tất
cả các mặt kinh tế, xã hội, văn hóa, đời sống... đã gần như lệ thuộc vào Bắc
Kinh... và công khai hứa với Bắc Kinh “không ăn ở hai lòng”
Tất cả những tư tưởng, lời nói hành động
chống Trung Quốc đều bị đàn áp, bắt bớ, tù tội…
Thỉnh thoảng có một vài cá nhân hoặc nhóm
lợi ích nào muốn chiếm tí ti lòng dân, vùa mới có vài tuyên bố có vẻ… “đổi mới
thể chế” thì lập tức cả một bô máy khổng lồ truyền thông cùng súng đạn, nhà tù
vào cuộc, buộc phải câm họng!
Từ biên giới phía Bắc tới Cà Mâu, đâu đâu
cũng thấy đủ thành phần người Tầu, Khắp các tỉnh đều có những phố Tầu... Nhà
máy Alumin không bán được cho ai đã đi vào sản xuất theo “chủ trương lớn của Bộ
Chính Trị”! 10
sư đoàn Tầu đã nằm sẵn ngay trong lòng mẹ Việt!
Gần đây nhất lại có tin: Nhập siêu của Việt
Nam với Trung Quốc đã lên tới 20 tỷ đô-la?! Và theo chuyên gia kinh tế Bùi Kiến
Thành thì với 1000 tỉ đô-la
(bằng số tiền cho Mỹ vay) Trung Quốc có thể mua đứt nước Việt Nam bằng con
đường kinh tế mà chẳng cần gây hấn ngoài biển Đông, trên biên giới hay hải đảo
gì xất!?!?
Có
thể nào tồi tệ đến thế chăng? Và nếu đó là sự việc “có thể” thì ngày đó có lẽ
không còn xa nếu nước Việt Nam cứ tiếp tục bị cai trị bởi những kẻ đã cam tâm
cúi đầu tuân lệnh Thiên Triều để tồn tại?
Bao
giờ? Cho đến bao giờ dân Việt Nam mới biến nỗi uất ức hờn căm này thành sức
mạnh đạp đổ tất
cả những tên bạo chúa bắt triệu triệu dân lành phải quì mọp dưới chân của bọn
thiên triều đại đế để bảo vệ cả một tập đoàn thái thú tội lỗi tầy trời với nhân
dân đây?
__________________
(*) Bài viết "Phút bi tráng ở Pò
Hèn" 17.2.1979 [by Ngọc Uyên - Một Thế Giới - 12/2/2014] hết sức
cảm động này, sau có 8 tiếng đã có lệnh “phải bóc ngay” nhưng vẫn có nhiều
người copy kịp, các friend có thể vào đây để đọc.
Subscribe to:
Posts (Atom)