“TÔI CHƯA BIẾT MÀ ĐÃ GỌI TÊN ANH"
của nhà văn Dương Như Nguyện, tác giả “Daughters of the River
Hương", một bài thơ sẽ sống mãi với thời gian.
“Trần Văn
Bá
Tôi chưa biết
anh
Mà đã hình dung ra đứa bé trai
chạy chơi ở Cù Lao Cát,
Đứa bé thích hội họa, thích máy
bay, ở tuổi ngây thơ chắc đã mơ làm nên vũ trụ, như họa sĩ, như nhà phát minh cơ
khí.
Ngày mẹ đặt vào nôi, đặt luôn
tên anh là chính đạo.
Mộng bá vương là mộng giúp đời,
như tùng bách trong rừng sâu,
Cô độc mà nghênh
ngang,
Cao vời mà nhân đạo
Cương quyết trong ân
cần.
Anh đó,
Nuôi dưỡng bằng đất bồi Cửu
Long,
Tim đỏ thắm như bã trầu quê mẹ,
sinh con trai lớn lên làm cách mạng, ôi cách mạng Thế Giới Thứ Ba nổi trôi hơn
thân phận con người.
Thóc thơm,
Gạo trắng,
Gió hiền
Miền Nam phì nhiêu nắng
ấm.
Mang vào đời anh chân thiện mỹ
giữa hai lằn tư tưởng Đông Tây
Tư tưởng mở tung xích xiềng
nhược tiểu, cởi trói lý thuyết vô bằng.
Anh không chỉ nói mà
làm.
Anh chỉ làm, mà không cần
nói.
Đứa bé trai lớn lên ở vựa lúa
phương Đông, rồi đứng ở phương Tây,
Đọc sách mà trông về phương
Đông, ửng một khối trùng trùng khí phách.
Khí như khí hiên ngang của loài
cây không biết ngã
Phách như phách linh thiêng của
rừng già không dấu chân người qua.
Tôi chưa hề
biết tên anh
mà đã hình dung ra một thiếu
niên có đường môi cong, mặc áo len trong trời thu Đà Lạt.
Tôi hình dung ra
phố thị cao nguyên khi tấp nập
khi đìu hiu mà anh đã một lần đi qua, với đôi chân đùa nghịch của tuổi
trẻ.
Trời Đà Lạt thấp sương mù, mang
cái lạnh của Hoàng Triều Cương Thổ, anh đã mang mùa thu Đà Lạt vào đôi mắt hiền
lương.
Đôi mắt của niềm tin chính đạo,
của loài cây vương bá trong rừng già.
Khi sách vở bạn bè Yersin chưa
nhận ra chân dung người đi tìm công lý trong cuộc đời,
thì trường lớp cao nguyên vẫn là
hàng rào không hoa trái, cản chân anh trong khuôn khổ bình an.
Nhưng rồi
Bình an không còn nữa
Khuôn khổ xóa đi
Một lần
trong hoa lệ Sài Thành, trên
vũng máu chính trị vô nhân,
giây phút cha anh nằm
xuống,
là ngày vương đạo lên
ngôi.
Vương đạo trong lòng bàn tay
anh
Chỉ tay ngoằn ngoèo của những
người luôn mơ tạo dựng lại vũ trụ,
Chỉ tay phức tạp mà an bài như
định mệnh, cho cuộc đời đã trót đi theo đường đã vạch rồi.
Đường đã vạch rồi.
Tôi chưa hề
biết anh
mà đã hình dung ra người thanh
niên mặc áo sô trắng, chít khăn tang
khóc cha trong lòng dân
tộc
Ôi trong lòng dân
tộc…
Anh có hay chăng… một
ngày
Cũng trong lòng dân tộc, anh bắt
đầu cuộc hành trình
Để rồi
bên ngoài dân tộc.
Có tiếng khóc anh
Ở hành lang đại học
Ôi hành lang đại học
Là nơi giấc mộng của loài cây
trong rừng già bắt đầu ươm trái
Cho anh và cho tôi.
Khi Phương Tây rộng mở, đón anh
vào
vành môi cong thiếu niên đã đượm
nét ưu tư,
Tim óc anh đã nhập vào vòng lịch
sử.
Lịch sử oái oăm khi lá cờ đổ
xuống, anh đã hăm hở dựng lên.
Lịch sử thách thức vương đạo
trong lòng bàn tay anh,
Lịch sử réo gọi trái tim nuôi
dưỡng bằng gạo trắng Cửu Long,
chảy vào Đông Hải.
Anh đã làm theo đường đã vạch
rồi, trong khi bao người còn đứng nói.
Bao người nói cũng không thành
một bước anh đi, một việc anh làm, theo đường đã vạch rồi.
Ôi đường đã vạch rồi…
Như Cửu Long đổ vào Đông
Hải,
Định mệnh anh thành dòng huyết
nhục cội nguồn tan biến vào ngàn khơi.
Tôi chưa hề
biết anh
Mà hình dung ra những con đường
mang dấu chân anh.
Từ bầu trời rực nắng của tháng 6
Paris mùa oi ả, khi âm nhạc đổ dồn vào phố xá tưng bừng.
Ai đó còn nghe tiếng kèn đồng
của người nhạc sĩ vĩa hè…
Qua đến tháng 12, mưa tuyết
Paris phủ trắng dòng sông Seine.
Đâu đây vọng tiếng hồ cầm trong
giai điện cuối cùng.
Còn văng vẳng tấu khúc không
trọn vẹn của Schubert trước khi đêm xuống là đứt ngang giấc mộng.
Những nơi chốn anh đã nằm, ngồi,
cười, nói, đã suy tư, đã uất nghẹn, từ Đà Lạt đến Paris.
Từ Paris quay lại những nẻo
đường đất nước.
Anh đã trở về.
Ôi lục tỉnh lầm than, nơi bùn
lầy nước đọng, con rồng Lạc Long của Biển Đông đã u sầu câm nín
Vì xác người làm bạc sóng kêu
than.
Này đây biên giới
Này đây rừng nước với cù
lao.
Này đây những người vất vưỡng
trong nghèo đói, trong chính sách tiêu diệt hết một thế hệ phải buông súng, chịu
cúi đầu.
Anh đã thấy, đã nhìn, và đã
biết.
Đã chua xót đau lòng,
Đã bất nhẫn, đã buồn
hiu.
Ngày một ngày hai.
Anh đội đá vá trời.
Dầm ưa, dãi nắng,
Giã từ nhung lụa,
Chối bỏ vinh thân,
Tất cả.
Đưa bàn chân anh tới,
Lót đường cho anh đi,
Đẩy anh về Cha,
Cho anh xa rời Mẹ.
Ôi đường vào dân tộc là túi mật
của kẻ tử tù. Ôi Cửu Long, Cù Lao Cát, Đà Lạt, Sàigòn, Paris và Biên
Giới.
Tuồng diễn trâng tráo nhà hát
lớn, vách tường vô nhân, cay nghiệt nhà lao, và tiếng súng nổ sau
cùng…
Tôi chưa hề
biết anh
Nhưng đã nghe nhân loại kể
chuyện những người không chịu chết, chỉ biết khuất phục trước hai sức mạnh: Tình
Yêu và Tổ Quốc.
Trong anh, TìnhYêu chưa một lần
đến,
Mà Tổ Quốc đã một lần
đưa.
Tôi chưa hề
biết anh
Nhưng đã khóc ngày anh nằm
xuống.
Anh nằm xuống như cha già đã nằm
xuống,
Anh nằm xuống cho mẹ già đứng
bên cạnh biểu ngữ trước nhân loại, khi nước mắt xót thân con phải chảy ngược vào
lòng.
Trên con đường Thiên Lý và Thiên
Cổ
Bên vong linh những Thiên Tài
không chịu chết…
Anh đã đi vàoThiên Thu.
Tôi chưa hề
biết tên anh
Đứng cho vơ bên này bờ đại
dương,
tôi sẽ gọi tên anh cho tất cả
những thiếu nữ có ánh mắt làn môi Gina Lolobrigida ngoài lòng đất
nước,
con tim vẫn óng ánh đường gươm
của rừng già Mê Linh,
nơi mà tùng bách ngàn đời còn
đứng vững,
đôi môi son còn mang guốc mộc
của rừng Thanh Hoá,
muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn
sóng dữ, trên con đường anh đã đi qua,
Trong âm thầm.
Tôi sẽ gọi
tên anh cho tất cả những nam nhân ở ngưỡng cửa đại học đường, mặc áo len, mang
giấc mộng kinh bang tế thế,
Trên viền môi cong nghịch ngợm,
nói tiếng Anh, tiếng Pháp, nhưng vẫn đánh vần chữ Việt,
Đôi mắt hiền lương đọc Camus,
Steinbeck, nhưng trên diện mạo vẫn còn phảng phất vầng trán vuông và chiếc cằm
vuông Nguyễn Thái Học…
Ngày xưa đã có người viết sử cho
13 người trai trẻ lên đoạn đầu đài…
Nay mai, ai sẽ là người viết sử
do anh làm ra,
Nhánh thông non,
Cây cao rừng già
TRẦN VĂN BÁ
TRẦN VĂN BÁ
vì thế
Tôi chưa hề
biết anh
Nhưng sẽ gọi
tên anh
Những sáng tuyết trắng trời
Tây.
Những trưa nắng khét sa mạc bên
này biển,
Khi người nhạc sĩ blue jazz đã
buông kèn đồng trong hầm rượu tối.
Khi tiếng réo rắt cuối cùng Hồ
Cầm đã ngừng giai điệu.
Tôi sẽ gọi
tên anh,
Trong trầm tư mộng mị
Trong thương nhớ u
hoài,
Trong ánh nến lung linh tôi thắp
trong lòng, ngọn nên không bao giờ tắt, cho riêng anh.
Tôi chưa hề
biết anh
Nhưng đã gọi
tên anh
TRẦN VĂN
BÁ".
*
No comments:
Post a Comment