Hai ông Nguyễn Phú Trọng
và Nguyễn Tấn Dũng cũng như 14 ủy viên còn lại trong Bộ Chính trị hãy thử bình
tâm, gạt ra ngoài mọi ý thức hệ và quyền lợi, tự đặt mình như tất cả những Việt
bình thường và nghiêm túc đặt một câu hỏi duy nhất thôi: Hàng triệu chiến sĩ và
thường dân đã hi sinh trong các cuộc chiến từ 1945 và nay 90 triệu nhân dân VN
có ai tưởng tượng được và mong muốn đất nước chúng ta một trăm năm sau lại
giống hệt như thời thực dân Pháp trước đây?
Những gì người sáng lập
chế độ toàn trị từng nghiêm khắc kết án sự tàn bạo, bóc lột, tham nhũng và bất
công của chế độ thực dân Pháp gần 100 năm trước thì nay dưới chế độ toàn trị
không chỉ vẫn như vậy mà nhiều mặt còn tồi tệ và dã man hơn!
Chống thực dân nhưng tại sao
lại sao chép các chính sách của nó?
“Chúng tôi không có quyền tự do
báo chí và tự do ngôn luận, ngay cả quyền tự do hội họp và lập hội cũng không
có!” [1]
Câu trên của ai? Chính
là của Hồ Chí Minh, người sáng lập chế độ toàn trị ở VN. Ông đã kết án nghiêm
khắc chế độ thực dân tại Đại hội toàn quốc lần thứ 18 của đảng Xã hội Pháp năm
1920, Nghĩa là đã gần một thế kỉ trước đây ông Hồ đã kết án chính sách của thực
dân Pháp thủ tiêu các quyền tự do căn bản ở VN và hứa, nếu cầm quyền thì để
nhân dân được quyền tự do báo chí, cũng như các quyền tự do căn bản khác!
Nhưng 95 năm sau tại Hội
nghị trung ương 10 (1.2015) Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố: “Báo chí là phương tiện thông tin, công cụ tuyên truyền, vũ khí tư
tưởng quan trọng của Đảng và Nhà nước… dưới sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý
của Nhà nước”và “không để tư nhân sở hữu báo
chí”[2]. Trong thực tế, hiện nay
trên 800 tờ báo, đài và trên 18.000 người viết báo đều dưới quyền chỉ huy của
Ban Tuyên giáo trung ương theo chỉ đạo của Bộ Chính trị. Các người cầm bút lề
đảng bị bẻ cong ngòi bút. Chính vì thế, gần đúng một thế kỉ sau nhân dân VN vẫn
bị đàn áp tư tưởng, không có tự do báo chí, tự do ngôn luận; các quyền lập hội,
hội họp, biểu tình cũng vẫn không có! Nghĩa là chế độ toàn trị hiện nay không
khác nào chế độ thực dân Pháp một thế kỉ trước!
Cũng gần một trăm năm
trước người sáng lập chế độ toàn trị cũng kết án gay gắt chính sách thuộc địa ở
VN của thực dân Pháp bóc lột nhân dân và tài nguyên VN chỉ “để làm giàu cho một số cá mập!” [3] Nhưng gần 100 năm sau số
cá mập đỏ mọc ra như rươi trong chế độ toàn trị do ông Hồ xây dựng lên. Chính
Trương Tấn Sang, Chủ tịch nước, đã phải nhìn nhận sự tung hoành của bọn cán bộ
tham quan như “Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là
‘chết’ cái đất nước này”.[4] Từ những vụ tham nhũng khủng PMU18
chui cả vào gia đình Tổng bí thư thời Nông Đức Mạnh-Phan Văn Khải, cả các cơ
quan trong đảng, bộ Công an, bộ Giao thông vận tải…;[5] đến
các vụ khủng khiếp hơn là Vinashin, Vinalines dưới quyền của Nguyễn Tấn Dũng,
làm ngân sách quốc gia mất nhiều tỉ Mĩ kim.[6]
Chưa kể đến nhiều Ủy viên
trong Bộ Chính trị, Ban bí thư, Trung ương đảng và các quan đỏ ở các địa phương
chiếm đất xây biệt thự nguy nga, biến nhà công thành nhà ông, cho con cái vào
các chức vụ quan trọng hay những nơi hái ra tiền. Mới chỉ một số vụ được khui
ra. Như hai con trai và con gái của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tương đối còn trẻ
nhưng đã được cử vào các chức vụ cao ở hai tỉnh, hay đang là triệu phú Dollar
cầm đầu ngân hàng. Các con trai của cựu Tổng bí thư Nông Đức Mạnh và cựu Ủy
viên Bộ Chính trị Nguyễn Văn Chi cũng vậy.
Gần đây trong chiến dịch
trả thù và tranh phần giữ ghế trong Đại hội 12 giữa phe bảo thủ giáo điều và
các nhóm lợi ích ở cấp chóp bu, họ còn tung tin Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc,
bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh…. cho vợ con, vây cánh thao túng nhiều
doanh nghiệp nhà nước….Mặc dù Nguyễn Tấn Dũng vừa hô hoán đòi phải thông tin
kịp thời và chính xác, nhiều đảng viên kêu gọi phải công khai làm rõ các vụ này
để biết đúng sai, nhưng từ các đương sự tới các cơ quan có trách nhiệm cả trong
đảng lẫn chính phủ đều im thin thít.
Các vụ tham nhũng gần
đây được khui ra của cựu Tổng Thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền hay cựu Chủ
tịch Ủy ban Nhân dân Hà nội Hoàng Văn Nghiên dưới thời Nguyễn Phú Trọng- Nguyễn
Tấn Dũng… chỉ như phần nổi của tảng băng mà thôi![7] Tình
trạng cán bộ từ cấp cao trở xuống tham nhũng tài sản công, xà xẻo tiền bạc hàng
tỉ Dollar từ các công trình xây dựng đường xá, cầu cống có nguồn vốn từ ODA nổi
tiếng trên thế giới. Mới đây tại hội nghị quốc tế “Tăng cường quản trị thúc đẩy phát triển tại Việt Nam”ngày
20.01.15 đã cho biết, VN đứng thứ 2 trong số 20 nước diễn ra tham nhũng nhiều
nhất trong việc sử dụng vốn ODA.[8]
Chính ông Trọng đã phải
nhìn nhận công khai trước Hội nghị Cán bộ toàn quốc vào cuối tháng 2.2012 về sự
mất đạo đức, bán rẻ lương tâm của cán bộ càng tăng cả số lượng lẫn chất lượng:
“Trong điều kiện Đảng cầm
quyền, nhiều đảng viên có chức, có quyền, có điều kiện nắm giữ tài sản, tiền
bạc, cán bộ;… đất nước lại phát triển kinh tế thị trường, mở cửa hội nhập,
nhiều người lo lắng về Đảng, về bản chất Đảng, lo lắng mặt trái của cơ chế thị
trường, của hội nhập quốc tế tác động vào Đảng. Bây giờ trong Đảng cũng có sự
phân hóa giàu – nghèo, có những người giàu lên rất nhanh, cuộc sống cách xa
người lao động; liệu rồi người giàu có nghĩ giống người nghèo không? Nhà triết
học cổ điển Đức L.Foiơ Băc đã từng nói rằng, người sống trong lâu đài nghĩ khác
người ở trong nhà tranh. Mai kia Đảng này sẽ là đảng của ai? Có giữ được bản
chất là đảng cách mạng của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động, của dân
tộc không?” [9]
Năm 1922 Hồ Chí Minh còn
vạch tội thực dân Pháp: “Nếu bọn thực dân Pháp rất vụng
về trong việc phát triển nền kinh tế ở thuộc địa, thì họ lại là những tay lão
luyện trong nghề đàn áp dã man và trong việc chế tạo ra cái lòng trung thành
bắt buộc”[10].
Nhìn vào xã hội VN gần một thế kỉ sau thì sao lại giống nhau một cách lạ lùng
đến như thế. Trên 60 năm theo mô hình kinh tế XHCN, hiện VN là một nước nghèo
đói, tụt hậu, hàng bao nhiêu triệu công nhân chỉ vẫn làm gia công, cái đinh ốc
cũng không tự làm được, năng suất lao động chỉ bằng 1/16 của Singapore! [11]
Nhưng cũng như thực dân
Pháp trước đây, hiện nay bộ máy công an của chế độ toàn trị đàn áp còn tàn bạo,
tinh vi, quỉ quyệt hơn. Từ 1954 chế độ toàn trị đã bỏ tù hàng triệu người trong
các trại giam qua các cuộc khủng bố trong phong trào Cải cách Ruộng đất theo
gương Mao, vụ Nhân văn Giai phẩm, trong các trại cải tạo; đẩy mấy triệu đồng
bào thành những thuyền nhân, hàng trăm ngàn đã bị vùi thây trên biển. Hiện nay
họ không chỉ tiếp tục ruồng bố, bắt giam những người khác chính kiến, các thanh
niên và phụ nữ dân chủ, còn để công an đóng vai du côn đánh nông dân, công
nhân, thanh niên và trí thức biểu tình, làm những hành động vô giáo dục và mất
lương tri, như giựt các vòng hoa thăm viếng những người dân chủ bị giết hại!
Nếu tính theo đầu người thì có lẽ VN đang đi đầu thế giới về lực lượng công an,
số thứ trưởng và các tổng cục trong bộ Công an đang lạm phát và số tướng Công
an thì đang mọc như nấm!
Cũng như thực dân Pháp
một thế kỉ trước đây bắt người Việt “trung thành bắt buộc”,
như HCM đã nhận xét, nay từ Nguyễn Phú Trọng, Phùng Quang Thanh đến Trần Đại
Quang… đòi quân đội, công an phải trung thành tuyệt đối với đảng. Trong dịp kỉ
niệm 70 năm thành lập Quân đội Nhân dân Nguyễn Phú Trọng đã ra lệnh cực kì sai
lầm là “bất luận trong hoàn cảnh, điều kiện nào cũng phải kiên định
nguyên tắc Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo Quân đội nhân dân Việt Nam tuyệt
đối, trực tiếp về mọi mặt”[12]. Trên thế giới ngày nay
ngoài Trung quốc, Cu ba, Bắc Hàn và VN có còn nước nào đòi đặt quân đội và công
an của một quốc gia phải trung thành muôn đời với một đảng? Vài hôm trước họ
còn cho các cán bộ đầu đàn Tuyên giáo mở trực tuyến trên tờ CS điện tử với chủ
đề “Mãi mãi niềm tin theo Đảng” để ru ngủ và dọa nạt
thanh niên phải trung thành với đảng nhân dịp 85 năm ra đời của ĐCS![13]
Nói tóm lại, những gì gần
100 năm trước người sáng lập chế độ từng cương quyết tố cáo, kết án chống chế
độ thực dân Pháp và long trọng hứa trong Tuyên ngôn Độc lập 02.09.1945 là sẽ
làm hoàn toàn khác[14],
rồi tuyên truyền xô đẩy mấy triệu nhân dân ta vào các cuộc chiến, nhưng 100 năm
sau hiện thực của xã hội VN ngày nay dưới chế độ toàn trị lại là bức tranh của
VN thời thực dân Pháp 100 năm trước! Nhiều mặt còn tồi tệ và tàn bạo hơn! Tại
sao? Vì đâu nên nỗi?
Lí thuyết gia Nguyễn Phú
Trọng gần 20 năm ngồi trong Bộ Chính trị và 4 năm làm Tổng bí thư giải thích ra
làm sao? Nguyễn Tấn Dũng cũng gần 20 năm ngồi trong Bộ Chính trị và gần 10 năm
làm Thủ tướng trả lời thế nào? Có thấy bức tranh vân cẩu tang thương của xã hội
thời XHCN lại cũng chính là bức tranh vân cẩu tang thương thời thực dân Pháp
một thế kỉ trước, thậm chí nhiều lãnh vực còn tồi hệ và dã man hơn! Có biết tại
sao Bộ Chính trị đã đưa không biết bao nhiêu nghị quyết chống tham nhũng, nhưng
tham nhũng lại ngày càng mọc ra như nấm, như rươi? Nguyễn Phú Trọng chưa đánh
đã run sợ “gây thù oán”; thậm chí cuối cùng đã phải đầu hàng và than thở là
đánh chuột sợ vỡ bình! Có biết tại sao, miệng vẫn tuyên bố đất nước độc lập nhưng
cứ phải cúi đầu và khấn thần chú “16 chữ vàng” và “bốn tốt”, tuy
thế người “Bạn” Bắc kinh vẫn ngang ngược
tung hoành trên biển Đông chiếm đảo, tài nguyên và giết hại ngư dân VN? Trong
khi ấy vì những động cơ nào Nguyễn Phú Trọng, người cầm đầu chế độ toàn trị,
lại vẫn hồ hởi gọi những người cầm đầu Bắc kinh là “Bạn”, nhưng lại kết án trí thức, chuyên viên, phụ
nữ và thanh niên chống sự xâm lấn của Bắc kinh là “lực lượng thù địch”? Vì động cơ nào Nguyễn Tấn Dũng
cầm đầu chính phủ đã hùng hổ tuyên bố “Dân chủ và Nhà nước
pháp quyền là cặp “song sinh”[15], nhưng lại rót
số tiền khủng vào bộ máy công an đàn áp dân lành?
Hai ông Trọng và Dũng
cũng như 14 ủy viên còn lại trong Bộ Chính trị hãy thử bình tâm, gạt ra ngoài
mọi ý thức hệ và quyền lợi, tự đặt mình như tất cả những Việt bình thường và
nghiêm túc đặt một câu hỏi duy nhất thôi: Hàng triệu chiến sĩ và thường dân đã hi
sinh trong các cuộc chiến từ 1945 và nay 90 triệu nhân dân VN có ai tưởng tượng
được và mong muốn đất nước chúng ta một trăm năm sau lại giống hệt như thời
thực dân Pháp trước đây?
Những gì người sáng lập
chế độ toàn trị từng nghiêm khắc kết án sự tàn bạo, bóc lột, tham nhũng và bất
công của chế độ thực dân Pháp gần 100 năm trước thì nay dưới chế độ toàn trị
không chỉ vẫn như vậy mà nhiều mặt còn tồi tệ và dã man hơn!
Vì đâu nên nỗi? Kinh tế thị
trường định hướng XHCN dưới chế độ toàn trị
Từ gần 30 năm nay chế độ
toàn trị vẫn ngang ngạnh chỉ đổi mới một chân trên kinh tế, còn chân chính trị
vẫn giữ độc đảng. Vì thế chính sách kinh tế đổi mới được gọi là kinh tế thị
trường định hướng XHCN.
Mục tiêu của chính sách
này là, sử dụng các tập đoàn và tổng công ti như người nuôi bò lấy sữa làm kế
sinh nhai. Tức là các Doanh nghiệp Nhà nước có nhiệm vụ không chỉ cung cấp cho
đảng nguồn tài chánh để đảng dùng làm phương tiện hoạt động; không những thế nó
còn là công cụ ngăn cản không cho kinh tế tư nhân vươn lên trở thành đối trọng
đe dọa kinh tế nhà nước. Doanh nghiệp Nhà nước phải thực hiện hai mục tiêu này
để đảng vẫn nắm độc quyền trong chính trị và thống soái trong kinh tế. Họ tin
rằng đây là thần dược, một sách lược khôn ngoan để trụ vững chế độ trong giai
đoạn hiểm nghèo sau khi Liên xô sụp đổ.
Thực hiện chủ trương mà
họ tự vỗ ngực là sáng suốt này trong mấy thập niên qua, nên kinh tế nhà nước,
tức các tập đoàn và tổng công ti nhà nước giữ quyền chủ đạo, nghĩa là nắm giữ
toàn bộ các lãnh vực kinh tế then chốt, các huyết mạch chính. Các Doanh nghiệp
Nhà nước được hưởng nhiều đặc ân trong vay vốn từ Ngân hàng Nhà nước, thả cửa
sử dụng mặt bằng và các hạ tầng cơ sở; các hội đồng quản trị do các cán bộ cầm
đầu không dựa trên khả năng chuyên môn, nhưng trên vây cánh và chạy chọt theo
tiêu chuẩn„Nhất hậu duệ, nhì tiền tệ, ba quan hệ, bốn trí tuệ !”.
Các cơ quan kiểm tra của đảng, chính phủ và quốc hội chỉ tới quan sát như người
cưỡi ngựa xem hoa![16] Đặc
biệt, gần 10 năm qua dưới thời Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng cũng là giai đoạn
bùng phát mạnh nhất, lạm dụng khủng khiếp ngân sách công và cực kì phí phạm tài
nguyên quốc gia của các tập đoàn và tổng công ti nhà nước.
Nền kinh tế thị trường
chỉ thành công trong các xã hội dân chủ đa nguyên, khi qui luật cạnh tranh được
đặt dưới sự kiểm soát và chế tài chặt chẽ của các cơ quan công quyền độc lập,
phải công khai các ngân sách đầu tư, chi thu.. và báo chí độc lập theo dõi.
Nghĩa là nếu không có sự cạnh tranh giữa các chính đảng đối lập, không có các
cơ quyền công quyền độc lập, không có báo chí tự do và các tổ chức dân sự độc
lập thì áp dụng Kinh tế thị trường là một đại họa cho đất nước!
Tình hình hiện nay gần
30 năm áp dụng nguyên tắc kinh tế thị trường trong chế độ độc đảng, vắng bóng
mọi cơ chế kiểm soát độc lập và công khai đã dẫn tới hậu quả cực kì độc hại là:
Để cho các cán bộ có quyền lực từ trung ương tới địa phương tự do thao túng,
đúng là cách gởi trứng cho ác! Một qui luật chung ai cũng biết, khi tiền bạc,
đất đai và tài sản công không được qui định chặt chẽ, kiểm soát nghiêm ngặt thì
là cách tốt nhất cho lòng tham không đáy bộc phát và lợi dụng. Vì vắng bóng các
định chế căn bản này, nên khi áp dụng Kinh tế thị trường định hướng XHCN thì
chính chế độ độc đảng tạo ra những điều kiện tốt nhất để hình thành các nhóm
lợi ích ích kỉ cấu kết với nhau, bảo vệ nhau trong việc bòn rút tài sản công,
tự do tham nhũng. Sau một thời gian nhất định khi thu vén được tài sản kếch xù
thì các nhóm lợi ích này sẽ lũng đoạn không chỉ trong kinh tế mà còn lũng đoạn
cả trong chính trị, giáo dục, văn hóa. Chính lúc này ĐCSVN đang rơi vào hoàn
cảnh đen tối này! Nó đang trở thành nạn nhân của chính nó!
Sau gần 30 năm thực hiện
Kinh tế thị trường định hướng XHCN dưới chế độ độc đảng, cuối cùng đã dẫn tới
tình trạng, thay vì các tập đoàn kinh tế và tổng công ti nhà nước là những con
bò sữa nuôi đảng, giúp đảng độc quyền, thì nay đang biến thái trở thành những
con bò sữa nuôi bọn quan tham nhũng. Bọn này dựa vào đảng, nhân danh đảng và
nhân dân, ỷ vào quyền lực cao để làm giầu riêng rất nhanh cho bản thân, gia
đình và vây cánh. Nay chính bọn này đang phá tan hoang đảng và chế độ. Mới ba
năm trước Nguyễn Phú Trọng đã lo sợ „Mai kia Đảng này sẽ là đảng của
ai?” Nhưng không còn phải là chuyện mai kia nữa mà nó đang đứng
sờ sờ trước mắt! Nay các nhóm lợi ích đã thấy đủ mạnh, nên quyết ra tay phá tan
các kế hoạch Tự phê bình và phê bình, chỉnh đảng, tới chống tham nhũng của
Nguyễn Phú Trọng từ suốt 4 năm qua. Phe bảo thủ cực đoan của Nguyễn Phú Trọng
tiếp tục thua chạy dài đến nỗi tại Hội nghị trung ương 10 vào đần tháng1.2015
không cả dám công khai công bố kết quả việc bỏ phiếu tín nhiệm các ủy viên Bộ
Chính trị và Ban bí thư, vì họ lẹt đẹt đứng sau những người của các nhóm lợi
ích.[17]
Tâm lí tham tiền, tham
quyền là mặt trái của con người, ở đâu cũng vậy, thời nào cũng vậy, qui luật
này vượt không gian và thời gian. Một trong những nguyên tắc căn bản của kinh
tế thị trường là qui luật cạnh tranh. Nhưng nếu để nó tự do cạnh tranh sẽ dẫn
tới tình trạng cá lớn nuốt cá bé theo luật rừng xanh. Tình trạng này đã diễn ra
dưới thời độc tài vua chúa cấu kết với bọn tư bản tài phiệt trên hai thế kỉ
trước. Nó dã dẫn tới bóc lột, tham nhũng, bất công, bạo loạn và cuối cùng ở
nhiều nơi sức mạnh của đồng tiền đã đánh tan chế độ phong kiến để sinh ra chế
độ tư bản rừng rú của bọn tài phiệt. Tại VN hiện nay nó cũng sắp sửa đánh sập
chế độ toàn trị.
Chính vì thế nhiều trí
thức, các nhà khoa học xã hội và chính trị gia trên thế giới có trách nhiệm đã
nhận ra mặt trái của Kinh tế thị trường. Họ thấy rằng, Kinh tế thị trường chỉ
có thể là đòn bẩy để phát triển kinh tế, nâng cao đời sống đại đa số nhân dân,
nếu qui luật cạnh tranh được thực hiện trong công bằng và dưới sự kiểm soát
chặt chẽ, công khai của các cơ quan công quyền độc lập và của toàn xã hội.
Chính những cuộc vận động và đấu tranh của nhân dân ở nhiều nước Âu châu và Mĩ
đã nổ ra các cuộc Cách mạng Dân quyền và Nhân quyền ở Pháp (1789) và Mĩ (1776)
và mở ra thời đại của các chế độ dân chủ đa nguyên, chấm dứt màn đêm của thời
kì trung cổ phong kiến man rợ.
Trong các thế kỉ tiếp
theo nhiều xã hội Tây phương đã bền bỉ cải thiện Dân chủ đa nguyên với những
đặc tính tam quyền phân lập, báo chí độc lập, kinh tế thị trường, pháp trị thay
cho nhân trị. Chính được xây dựng trên những cơ sở lành mạnh này nên đại đa số
nhân dân những nước theo Dân chủ đa nguyên từ lâu đã được hưởng đời sống sung
túc, các quyền tự do dân chủ căn bản được triệt để tôn trọng. Nhiều nước Dân
chủ đa nguyên dẫn đầu trong các bảng tổng kết hàng năm về lợi tức đầu người,
tôn trọng nhân quyền, tự do báo chí và bộ máy công quyền trong sạch vắng bóng
tham nhũng. Trong khi ấy chế độ toàn trị theo Kinh tế thị trường định hướng
XHCN ở VN từ năm này sang năm khác vẫn rơi vào loại những nước đội sổ trên tất
cả các lãnh vực trên!
Nói tóm lại, Xã hội
không có cạnh tranh (cả trong kinh tế, chính trị lẫn văn hóa, khoa học) là xã
hội xuống dốc, tụt hậu. Nhưng xã hội cạnh tranh không lành mạnh dẫn tới thối
nát, tham nhũng, bất công. VN đang rơi cả vào hai đại họa này, vì phải sống
dưới chế độ độc tài toàn trị mà lại áp dụng Kinh tế thị trường định hướng XHCN,
trong đó các doanh nghiệp nhà nước giành đặc lợi, đặc quyền!
Chuyện Đảng của những anh
khùng-khờ và những con lật đật
Cặp đôi kinh tế thị
trường và độc đảng có thể ví như cho rồng sống chung với rắn độc, đẻ ra những
quái thai, những con yêu tinh, rất ranh ma quỉ quyệt. Đó là bọn tham quyền nuôi
ảo tưởng chỉ muốn khư khư giữ độc quyền để thực hiện thế giới đại đồng không
tưởng. Còn bọn kia chỉ ham tiền, chỉ muốn bấu xấu, muốn lợi dụng quyền lực để
làm giầu bất chính cho bản thân, gia đình và bè cánh. Sự thỏa hiệp giữa họ với
nhau chỉ có tính cách giai đoạn. Cả hai bọn này giống nhau ở điểm quan trọng là
đều muốn độc quyền, nên sẵn sàng sử dụng bạo lực và các thủ đoạn tàn bạo để đàn
áp những ai chống lại.
Sau trên 60 năm chuyên
quyền độc đoán và gần 30 năm theo Kinh tế thị trường định hướngXHCN đã hình
thành hai loại cán bộ chính đang thao túng bộ máy đảng và nhà nước. Nếu căn cứ
vào đặc tính và thái độ thì có thể tạm đặt tên cho hai loại cán bộ này là„những anh bảo thủ giáo điều đến mức khùng-khờ“ và„những con lật đật“ chọn thái độ ở bầu thì tròn ở
ống thí dài!
Vì thờ chủ nghĩa
Marx-Lenin như Kinh Thánh, như „đũa thần“[18],
lẫn lộn chính trị với tôn giáo, nên những người bảo thủ đã cung kính và trung
thành chủ nghĩa này đến mức như những người khùng hay khờ khạo, tùy theo cách
nhìn. Tuy thế giới đã thay đổi triệt để từ khoa học, kinh tế, chính trị tới an
ninh, cả Liên xô và các nước CS Đông Âu cũng đã tan rã, nhưng họ vẫn tung hô
Tuyên ngôn CS ra đời từ 1848 và tin vào thế giới đại đồng!
Nhưng giáo điều bảo thủ
tệ hại nhất phải nói tới đương kim Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Mặc dù ông rất
lú lẫn, nói trước quên sau, nhưng ông vẫn ngồi trong Bộ Chính trị từ gần 20 năm
nay và trên 4 năm còn nắm chức Tổng bí thư. Nguyễn Phú Trọng bảo thủ đến mức
chống lại cả các quyết định của Đại hội đảng và Trung ương đảng. Tại Đại hội 11
(1.2011) có hai phương án đã được đưa ra thảo luận và biểu quyết về sở hữu đất
đai. Phương án 1 của phe Nguyễn Phú Trọng đưa ra „Có nền kinh tế phát triển cao dựa trên lực lượng sản xuất hiện
đại và chế độ công hữu về các tư liệu sản xuất chủ yếu“ và
Phương án 2 của các đảng viên tiến bộ “Có nền kinh tế phát triển cao
dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại với quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp”.
Khi đó Phương án 1 chỉ được 472 phiếu đồng ý (34,3%), nhưng Phương án 2 lại
được đa số áp đảo với 895 phiếu đồng ý (65,04%). Như vậy chủ trương „chế độ công hữu về các tư liệu sản xuất“ đã bị
Đại hội 11 bác bỏ![19]
Nhưng ngày 19.11.2011
tại cuộc họp báo đầu tiên với tư cách Tổng bí thư, khi được hỏi về việc này
Nguyễn Phú Trọng tuy nói là „chấp hành“ quyết
định của Đại hội, nhưng liền đó lại phủ nhận ngay và ngụy biện với việc dùng
cụm từ „duy trì kinh tế thị trường theo định hướng XHCN“:
„Đại hội biểu quyết như thế nào
thì chúng ta phải chấp hành, theo ý chí của toàn đảng nhưng không làm ảnh hưởng
đến chính sách nhất quán của Việt Nam là xây dựng cơ sở hạ tầng cho đất nước,
duy trì kinh tế thị trường theo định hướng XHCN„ [20].
Nghĩa là „chế độ công hữu“ trong đất đai vẫn được duy trì,
mặc dù trái với quyết định của Đại hội 11. Vì thế đến nay nhân dân vẫn bị tước
đoạt quyền tư hữu về đất đai!
Do cực đoan bảo thủ nên
tại Hội nghị trung ương 10 đầu tháng 1.2015 Nguyễn Phú Trọng lại công khai
chống lại quyết định rất quan trọng của Trung ương đảng lần thứ 2. Thật vậy,
Thông báo Hội nghị trung ương 10 đã minh thị quyết định:
„Ban Chấp hành Trung ương Đảng
xác định, trong nhiệm kỳ Đại hội XII, cần đẩy mạnh toàn diện, đồng bộ công cuộc
đổi mới“. [21]
Trước đó, khi „xác định 12 nhiệm vụ, giải pháp trong 5 năm tới“ Hội
nghị trung ương 10 cũng đã đi tới quyết định chung được ghi trong nhiệm vụ thứ
12: „(12) Quán triệt và xử lý tốt các quan hệ lớn: giữa đổi mới, ổn
định và phát triển; giữa đổi mới kinh tế và đổi mới chính trị“[22].
Như vậy Hội nghị trung
ương 10 đã đi đến một đồng thuận chung rất rõ ràng là, lần đầu tiên công khai
ghi rõ một chủ trương cực kì quan trọng, đó là từ Đại hội 12 trở đi phải thực
hiện nghiêm túc và triệt để cả „đổi mới chính trị“. Điều
này phải hiểu là từ Đại hội 12 trở đi chế độ độc đảng phải nhường bước cho chế
độ đa đảng. Không ai có thể hiểu cách khác được!
Nhưng Thông báo Hội nghị
trung ương 10 chưa ráo mực thì trong diễn văn bế mạc Nguyễn Phú Trọng đã vội
vàng ngang ngược phủ nhận và giải thích hoàn toàn ngược chiều quyết định tối
quan trọng và sáng suốt của Trung ương đảng: „Phải nắm vững và khẳng định:
Đổi mới chính trị không phải là làm thay đổi chế độ chính trị, thay đổi bản
chất của Đảng ta, Nhà nước ta“[23].
Đây là lần thứ hai ông
Trọng đã đạp lên quyết định của Đại hội và Trung ương đảng. Khi người cầm đầu
đảng coi thường các quyết định của Đại hội và Trung ương đảng thì không có gì
đáng ngạc nhiên chính Nguyễn Phú Trọng đang ngày càng bị thất thế và thua dài
trong các Hội nghị trung ương các năm vừa qua. Trung ương đảng đã khước từ
không đồng ý yêu cầu của Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính trị đòi kỉ luật Nguyễn
Tấn Dũng trong Hội nghị trung ương 6 (10.2012)[24],
khước từ không bỏ phiếu cho hai ứng cử viên do Nguyễn Phú Trọng đề nghị vào Bộ
Chính trị tại Hội nghị trung ương 7 (05.2013)[25].
Tệ hại nữa là trong cuộc bỏ phiếu tín nhiệm tại Hội nghị trung ương 10 ông
Trọng và một số người thân tín trong Bộ Chính trị đã thua xa cánh của các nhóm
lợi ích. Chính vì thế Nguyễn Phú Trọng đã ra lệnh không cho công bố công khai
kết quả cuộc bỏ phiếu này, mặc dầu trước đó ông đã hứa[26].
Nguyễn Phú Trọng đã sợ trước sự thật và không tin cả vào những gì mình nói, rõ
ràng đã tự đánh mất tư cách. Hơn bốn năm làm Tổng bí thư nhưng tất cả các dự án
quan trọng đều thất bại, vì uy tín quá thấp và không tự lường được năng lực quá
yếu của mình….Đó là những nguyên nhân chính dẫn ông đến thất bại liên tục,
khiến cho phe bảo thủ giáo điều đang bị thất thế nghiêm trọng, nhiều cán bộ
từng kì vọng nay cũng đang thất vọng.
Nhờ thế phe các nhóm lợi
ích mới đang bung ra mạnh. Như ở phần trên đã phân tích, phe nhóm lợi ích đang
phát lên dưới thời áp dụng Kinh tế thị trường định hướng XHCN, đặc biệt bùng
phát dưới thời Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng. Đặc điểm của phe nhóm này là tìm
mọi cách kết hợp với nhau để chia phần giữ ghế, từ những cơ quan cao nhất trong
đảng như Bộ Chính trị, Trung ương đảng, các bộ và ban trung ương tới các cơ
quan đảng ủy ở các thành phố và tỉnh. Khi cần thiết họ có thể nín hơi, ngậm
miệng, nhiều khi tạm nhịn cả ăn nữa. Như Nguyễn Tấn Dũng vừa ra lệnh giảm các
đoàn của chính phủ mượn tiếng đi thăm viếng nước ngoài để chuyển tiền và mua
hàng ngoại; thậm chí còn giảm nhập cảng xe hơi, hứa giảm biên chế các bộ… Nhưng
đây chỉ là dàn cảnh tạm thời, khi Đại hội 12 xong vào đầu năm tới thì đâu lại
vào đấy! Các bộ lại lạm phát thứ trưởng; các cục, các vụ…mọc thêm như nấm; các
tập đòan và tổng công ty nhà nước càng trở thành sân sau béo bở cho gia đình và
vây cánh hơn nữa. Tuy nhiên khi cơ hội thích hợp họ lại rất thích nổ để mua dư
luận. Nguyễn Tấn Dũng đã từng tuyên bố nẩy lửa trong vụ công an Hải Phòng cưỡng
chế đất đai của nông dân Đoàn Văn Vươn đầu 2012, trong Thông điệp năm mới 2014
ông hô hoán “Dân chủ và Nhà nước pháp quyền là
cặp “song sinh”, trong vụ giàn khoan HD 981 giữa năm 2014 ông
dõng dạc nói không nghe lời viển vông của Bắc kinh…[27] Nhưng
cũng chỉ như người hát dạo vung kiếm chém nước cho vui!
Thái độ của những cán bộ
cấp cao trong các nhóm lợi ích giống như hình ảnh của con lật đật, vừa ngã
xuống lại đứng lên nhanh, lần sau mạnh hơn lần trước, sẵn sàng làm trò cười
không biết mệt, không biệt ngượng. Người đại diện tiêu biểu nhất của loại cán bộ
thuộc các nhóm lợi ích đang bung lên ở trong đảng chính là Nguyễn Tấn Dũng.
Trong các năm qua với tư cách là Thủ tướng, mỗi khi bị Bộ Chính trị, Trung ương
đảng hay nhân dân tấn công thì ông Dũng lại đóng bộ mặt nghiêm nghị, ăn năn xin
lỗi bề ngoài, nhưng thực tình thì ông lại bố ráp để quật lại các đồng chí ngay
trong Bộ Chính trị. Còn bên ngoài xã hội thì ông Dũng cô lập và miệt thị trí
thức và đàn áp những người dân chủ!
Sách lược xảo quyệt này
Nguyễn Tấn Dũng đã thành công nhiều lần. Nổi tiếng đầu tiên là trong vụ
Vinashin làm tổn hại ngân sách trên 4,5 tỉ Dollar vào giữa năm 2010 không lâu
trước Đại hội 11. Khi ấy vị thế chính trị của ông đang bị lung lay ngay cả
trong Bộ Chính trị. Cho nên ngày 24.11.2010 trong tư cách là Thủ tướng, ông
Dũng đã công khai xin lỗi: „Là người đứng đầu Chính phủ,
tôi xin nhận trách nhiệm về những hạn chế yếu kém nêu trên của Chính phủ„[28].
Và ông Dũng còn long
trọng hứa trước Quốc hội: “Chính phủ và Thủ tướng Chính
phủ nhận thức sâu sắc trách nhiệm của mình là phải thực hiện tốt nhất chức vụ,
trách nhiệm được giao, tập trung sức thực hiện có kết quả Kết luận chỉ đạo của
Bộ Chính trị” [29].
Nhưng sau khi các phe
thỏa hiệp chia ghế với nhau xong, Nguyễn Tấn Dũng được ngồi lại trong Bộ Chính
trị và Thủ tướng, nên đã không ngại ngùng phủ nhận lời xin lỗi và nhận trách
nhiệm của mình: “Xảy ra chuyện như Vinashin, cuối cùng Thủ
tướng đứng ra nhận trách nhiệm. Tôi nhận trách nhiệm chính trị với tư cách người đứng đầu Chính phủ, chứ tôi cũng không
ra quyết định nào sai”[30].
Lần thứ hai là khi phong
trào chỉnh đảng với Tự phê bình và phê bình của Nguyễn Phú Trọng lên tới cao
điểm, Nguyễn Tấn Dũng đang bị hầu hết các ủy viên Bộ Chính trị bao vây, nên
ngày 22.10.2012 ông Dũng cũng rất trịnh trọng xin lỗi trước Quốc hội:
“Với trọng trách là Ủy viên Bộ
Chính trị, Thủ tướng Chính phủ, tôi nghiêm túc nhận trách nhiệm chính trị lớn
của người đứng đầu Chính phủ và xin thành thật nhận lỗi trước Quốc hội, trước
toàn Đảng, toàn dân về tất cả những yếu kém, khuyết điểm của Chính phủ trong
lãnh đạo, quản lý, điều hành, nhất là những yếu kém, khuyết điểm trong kiểm
tra, giám sát hoạt động của tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước; một số tập
đoàn, tổng công ty, điển hình là Vinashin, Vinalines, sản xuất kinh doanh kém
hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất và hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt,
ảnh hưởng lớn đến uy tín và vai trò của kinh tế nhà nước”[31].
Nhưng sau khi ông đã phá
tan kế hoạch của cánh bảo thủ tìm cách hạ ông tại Hội nghị trung ương 6, ngày
14.11.12 Nguyễn Tấn Dũng đã phủi sạch trách nhiệm cá nhân và đổ lỗi cho tập thể
Bộ chính trị và cho Đảng trong vụ Vinashin cũng như những thất bại trong việc
chỉ đạo các tập đoàn và tổng công ti nhà nước:
“Đảng lãnh đạo trực tiếp tôi,
hiểu rõ về tôi, Đảng ta là đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và toàn xã hội.
Đảng đã phân công tôi tiếp tục làm nhiệm vụ Thủ tướng Chính phủ, Quốc hội bỏ
phiếu bầu tôi làm Thủ tướng Chính phủ thì tôi sẵn sàng chấp nhận và hoàn thành
nghiêm túc mọi quyết định của Đảng, của Quốc hội” [32].
Hai lần ra trước Quốc
hội xin lỗi, rồi hai lần phủ nhận lời xin lỗi của mình, Nguyễn Tấn Dũng đúng là
con lật đật đầu đàn! Nhưng rõ ràng qua đó ông Dũng đã tự bộc lộ bản chất tráo
trở, bịp bợm không còn biết tự trọng của một người cầm đầu chính phủ!
Đáng để ý ở đây là lối
lí luận cực kì ngụy biện tìm cách bào chữa để trốn tránh trách nhiệm cá nhân và
đổ lỗi tất cả cho người khác của Nguyễn Tấn Dũng: “Đảng lãnh đạo trực tiếp tôi, hiểu rõ về tôi, Đảng ta là đảng cầm
quyền, lãnh đạo Nhà nước và toàn xã hội. Đảng đã phân công tôi tiếp tục làm
nhiệm vụ Thủ tướng Chính phủ, Quốc hội bỏ phiếu bầu tôi làm Thủ tướng Chính phủ
thì tôi sẵn sàng chấp nhận và hoàn thành nghiêm túc mọi quyết định của Đảng,
của Quốc hội”.
Cách nói này làm người
ta nhớ lại chuyện ngụ ngôn phương Tây: Một anh chàng rất ranh ma quỉ quyệt, ăn
mặc rất bảnh bao lại thích ăn ngon và say sưa, nhưng trong túi chỉ còn vài đồng
xu mà bụng đang đói cào. Anh đã nghĩ ra một diệu kế và ghé vào một quán bên
đường. Anh vui vẻ chào chủ quán. Thấy anh chàng ăn mặc bảnh bao lại biết ăn nói
lịch sự nên chủ quán lễ phép hỏi anh muốn ăn uống gì. Anh ta trả lời: „Ông cứ làm cho tôi món ăn nào thích hợp với túi tiền của tôi!“ Chủ
quán ước chừng anh này quần áo bảnh bao hẳn có nhiều tiền, nên tiếp anh ta với
những món ăn uống ngon. Mỗi lần hỏi anh ta muốn ăn gì nữa liền được đáp lại, „Ông cứ làm cho tôi món ăn nào thích hợp với túi tiền của tôi“.
Cuối cùng anh chàng lưu manh này đã được chủ quán cho ăn uống thịnh soạn, no
nê. Khi chủ quán đòi tiền, anh móc trong túi ra với vài đồng xu và bảo: „Đây là túi tiền tất cả của tôi, như đã nói với ông ban đầu“.
Khi ấy chủ quán cứng lưỡi chịu mất không trước anh chàng chuyên đánh lừa bịp
thiên hạ!
Những cơ hội rất tốt đã bị bỏ
qua
Trong mấy thập kỉ qua vì
sai lầm và mù quáng nên những người cầm đầu chế độ toàn trị qua mấy thế hệ đã
bỏ lỡ nhiều cơ hội để hàn gắn vết thương chiến tranh, xây dựng lại đất nước.
Khi cuộc nội chiến tàn
bạo và tang thương chấm dứt năm 1975, “một triệu người vui thì cũng
có một triệu người buồn”[33], như sau khi về hưu cựu
Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã mới tỉnh ngộ và nhận xét đúng. Đây đúng là cơ hội trăm
năm một thuở để hàn gắn lại những vết thương và hận thù dân tộc, để quyết chí
kề vai cùng nhau xây dựng một nước VN mới. Khi đó bên thắng trận là những người
có đủ các điều kiện tối hảo để thực hiện giấc mơ lớn của toàn dân tộc.
Nhưng thay vì suy nghĩ
chín chắn, thành tâm và tổ chức tốt để tiến hành mục tiêu hòa giải dân tộc,
kiến tạo đất nước đi lên thịnh vượng, dân chủ và văn minh; trái lại những kẻ
chiến thắng đã trở thành kiêu binh mù quáng, dốc hết tâm trí suy nghĩ ra những
thủ đoạn tàn bạo nhất để tiến hành một cuộc trả thù ít nhất một nửa dân tộc với
những tiêu chí cực kì kì thị “ngụy quân, ngụy quyền, ngụy
dân” cùng với các chính sách“cải tạo”, “đánh tư sản mại
bản”, “các vùng kinh tế mới”, dẫn tới làn sóng phải trốn chạy của
hàng triệu “thuyền nhân” chưa từng có trong lịch sử VN và nhân loại! Thay thế
vào đó là thực hiện một cách máy móc mô hình XHCN, với kinh tế tập thể bắt nông
dân phải vào các hợp tác xã, hệ thống xí nghiệp quốc doanh với trọng tâm là
công nghiệp nặng để tiến nhanh tiến mạnh lên thế giới CS. Nhưng cuối cùng là
nạn đói khủng khiếp và lạm phát phi mã trên 800% vào giữa thập niên 80. Không
những thế, do đầu óc thiển cận họ lại đẩy đất nước vào những phiêu lưu mới, sa
lầy vào hai cuộc chiến tranh ở biên giới phía Bắc và ở Kampuchia, bị phương Tây
phong tỏa.
Cơ hội vô cùng tốt thứ
hai đã bị bỏ lỡ là khi Liên xô và các nước CS Đông Âu tan vỡ vào cuối thập niên
80. Khi ấy một số trí thức trong đảng và cả cán bộ cấp cao đã khuyến cáo không
nên nhắm mắt tiếp tục tổ chức xã hội, nhà nước và kinh tế theo mô hình XHCN
được nữa, vì nó đã tự chứng tỏ sai lầm từ VN, Liên xô tới Đông Âu. Họ đã khuyên
phải lợi dụng cơ hội tốt này để đổi mới toàn diện và triệt để cả trong chính
trị lẫn kinh tế, và ĐCSVN nên chuyển đổi thành những đảng XHDC như ở nhiều nước
Bắc Âu…Những người tiêu biểu như các cựu Ủy viên Bộ Chính trị Trần Xuân Bách,
Nguyễn Cơ Thạch, cựu Trưởng ban Văn hóa văn nghệ trung ương tướng Trần Độ….
Những người cầm đầu bảo
thủ giáo điều đã không thèm nghe lời khuyên sáng suốt và chân thành của các vị
này, mà còn cách chức hay chấm dứt nhiệm vụ của họ để bước thêm vào sai lầm cực
lớn và cực kì nguy hiểm là cúi đầu cầu hòa với Bắc kinh tại Thành Đô,Trung
quốc, 1990 nhắm mục tiêu miễn là giữ độc quyền tiếp tục cho đảng!
Nay những người cầm đầu
bảo thủ giáo điều đang đứng trước thử thách nghiêm trọng mới, chế độ toàn trị
hiện đã rơi vào chia rẽ, khủng hoảng trầm trọng ngay ở bộ phận cao nhất, ung
thối đã chạy lên đầu! Cảnh báo 3 năm trước của Nguyễn Phú Trọng “Mai kia Đảng này sẽ là đảng của ai?” nay đang đứng
sờ sờ trước mắt như những sự kiện rất động trời vừa xẩy ra ở trong và ngoài Hội
nghị trung ương 10 đã chứng minh.
Vì thế, đây chính là
thời điểm cuối cùng để cho những người nào còn tỉnh táo trong Bộ Chính trị và
Trung ương đảng phải biết sáng suốt, thành tâm tổ chức chuyển dứt khoát từ chế
độ toàn trị sang Dân chủ đa nguyên một cách hòa bình để mọi tầng lớp nhân dân
đều được hưởng lợi ích, trong đó có cả ĐCSVN. Còn nếu tiếp tục ngang bướng bày
đặt các quỉ kế, thủ đoạn tàn bạo để đàn áp nhân dân, thanh niên và trí thức thì
họ sẽ không có lối thoát, phải nhận những hình phạt nặng nề. Làm như thế chỉ
như người lội ngược dòng! Họ cần nhận thức nghiêm túc, biết chọn ngõ ra trong
danh dự hay tan biến trong tủi nhục, bị nhân dân nguyền rủa!
Phương châm xử thế khôn
ngoan đã được gói trong tục ngữ, đánh kẻ đi chứ không đánh kẻ biết điều trở
lại…..Là một dân tộc rất rộng lượng, nên nhiều người Việt sẵn sàng tha thứ
những lỗi lầm quá khứ để cùng nhau chung vai xây dựng tương lai cho quê hương
và cho chính mình.
Những người CS tiến bộ
cần tỉnh táo, quyết không để những người giáo điều cản bước hoặc coi thường các
quyết định của Trung ương đảng; nhưng cũng cương quyết không để các nhóm lợi
ích phản bội những cuộc vận động đang đi đúng hướng đổi mới cả bằng hai chân
chính trị và kinh tế!
Độc quyền giống như một
cái ao tù không tiếp nhận được các nguồn nước mới, nên lâu ngày nước cạn, những
chất bẩn tích lũy biến nước trong ao tù trở nên bẩn, độc, vô dụng và nguy hiểm.
Đây chính là hoàn cảnh hiện nay của VN dưới chế độ toàn trị. ĐCS đã giành độc
quyền cả trong chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục và tôn giáo trên 60 năm,
nay lực đã cạn kiệt, chỉ còn lại cặn bã, như một cái ao tù hôi thối. Nó dẫn tới
hậu quả cực kì nguy hiểm đe dọa sự tồn vong của cả dân tộc, không những thế nó
đang làm tan hoang ĐCS.
Muốn cứu đảng một cách
thông minh thì phải chấm dứt ngay chủ trương tiếp tục giành độc quyền cho đảng;
phải để đảng đứng trong tư thế sẵn sàng cạnh tranh bình đẳng với các chính đảng
khác. Chỉ có như vậy mới làm cho đảng thoát xác, dứt khoát với những sai lầm
cũ, không để cho các nhóm lợi ích lợi dụng và thao túng, tìm lại tự tin và có
thể đóng góp phần tương xứng vào hàn gắn vết thương dân tộc và cùng với các lực
lượng khác xây dựng lại quê hương! Đây mới chính là ý nghĩa đích thực
nhất….trong dịp kỉ niệm 85 năm ĐCSVN ra đời!
Âu Dương Thệ
————–
[1] . Hồ Chí Minh tuyển tập
(1919 – 1945) – Tập 1 (Nxb Chính trị quốc gia – 2002), trong CS điện tử
nòng súng!
http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2014/adt209.htm
và Làm thế nào
để đất nước thoát khỏi màn đêm toàn trị, tiến vào rạng đông dân chủ?
http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2015/adt211.htm
Tạp chí Dân chủ&Phát
triển số 31, 12.2005
No comments:
Post a Comment