NGÀY THÁNG ĐÓ!
Thời gian qua thật mau, thế mà cũng đã ba
mươi hai năm qua đi rồi các bạn ạ. Ba mươi hai năm nhìn lại để trong mỗi chúng
ta chẳng thể nào quên:
Ngày tháng đó suốt đời ta nhớ mãi ..
Cả Sài Gòn phủ kín một màu tang
..! Cờ hạ xuống bao hồn thiêng u uất, Nước ngậm ngùi chứng kiến cảnh bể
dâu!
Sáng 30 tháng tư, phố xá Sài Gòn mang một
bộ mặt khác thường, người qua kẻ lại hớt hãi vội vàng, phố xá ngổn ngang giày
dép áo quần vất bỏ từng đống trên những con đường hoang tàn xơ xác của một
thành phố chết. Người Sài Gòn vẻ mặt hốc hác sau mấy đêm dài mất ngủ, ngỡ ngàng
ngơ ngác nhìn nhau. Rồi thì mạnh ai nấy tính, kẻ lo tìm đường vượt biển, người
rầu rĩ khăn gói về quê, đổi chỗ ở tránh sự truy tìm lý lịch trả thù của Cộng
sản.
Buổi sáng hôm đó, tôi như kẻ mất hồn đi
lang thang khắp Sài Gòn lúc vừa đến Tượng đài Thủy quân Lục chiến ở trước Hạ
viện thì nghe súng nổ, bà con lại xôn xao nói về người chiến sĩ Việt Nam Cộng
Hoà nào đó đã móc súng tự sát trước tượng đài mà sau này biết ra là Trung tá
Long Cảnh sát Quốc gia. Buổi trưa, sau khi từ Dinh Độc lập đi bộ lững thững về
chợ Bến Thành, ngược trở lại Lê văn Duyệt tìm một quán cóc bên đường, kêu một
ly cà phê đá rồi ngồi nhìn cảnh tượng hoang tàn mà lòng ngổn ngang trăm mối.
Bàn bên cạnh mấy ông lớn tuổi mắt xớn xác nhìn ngang nhìn dọc rồi kể cho nhau
nghe về chuyện mấy anh em thương phế binh ở Quân y viện Cộng Hoà bị Việt Cộng
đuổi ra khỏi bệnh viện đã rút kíp lựu đạn để mấy anh em cùng chết, rồi một
trung đội nhảy dù dưới quyền chỉ huy của viên Thiếu Uý đã anh dũng chiến đấu
đến giờ phút cuối cùng và họ đã chừa viên đạn cuối để tự kết liễu cuộc đời của
những chiến sĩ hào hùng đó.
Ngày tháng đó, tôi nhớ mãi những dằn vặt
thao thức, những âu lo sợ sệt, những tức tưởi ngỡ ngàng căm thù uất hận:
Ta đứng đó lặng nhìn thành phố chết,
Bao hờn căm u
uất bỗng dâng trào … Lặng nghe lòng thổn thức những thương đau
Ôm mặt khóc,
Trời ơi mình chiến bại!?
Tôi mua một ổ bánh mì thịt rồi kêu một xị
“Nước mắt quê hương” ngồi nhâm nhi một mình. Ôi nước mắt quê hương tên gọi của
rượu đế Việt Nam sao mà thấm thía đến thế … Nước mắt quê hương đang thấm dần
vào người tôi, một cái xác không hồn, gật gà gật gù như đang suy nghĩ đăm chiêu
nhưng thực ra lúc đó có nghĩ gì được đâu dù thỉnh thoảng một ý nghĩ thoáng qua
trong cái đầu óc hoang mang. Họ là những anh hùng, anh hùng vô danh không tên
tuổi nhưng thực sự là những anh hùng, anh hùng hơn những Tổng thống, tướng tá
bỏ thành bỏ dân chạy quên tên tuổi, còn mình ngồi đây uống rượu chẳng biết tính
sao đây?
Tôi không đủ can đảm để tự bóp cò súng bắn
vào đầu nhưng chấp nhận chết đứng như một Từ Hải chứ không chịu bỏ chạy, không
chịu xuống tàu khiến vợ con sau này buồn phiền trách móc không ít và đó cũng là
một trong những lý do nàng đã chia tay mà tôi không hề phiền muộn hay trách cứ
gì nàng!
Buổi sáng ngày 29 tháng tư, khi từ nhà đến
chỗ vợ con tôi ở thấy dòng chữ nguệch ngoạc viết vội trên cửa “Anh xuống tàu Long Hồ ở bến Bạch Đằng gấp.
Em và các con đang chờ!”. Tôi choáng váng, đầu óc suy nghĩ lung tung. Nếu
tôi đến không kịp thì vợ tôi đã bỏ tôi để ra đi … Tại sao lại phải đi? Bao
nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong đầu óc khiến tôi không tự chủ được với ý nghĩ lẩm cẩm đầy tự ái của một anh chồng
“Việt Nam” khiến tôi bực dọc, mà sau này tôi mới thấy là không đúng lúc của
tôi. Tôi cũng ra bến Bạch Đằng khúc gần Hải quân Công xưởng thuê một chiếc
xuồng nhỏ ra cập sát vào bên hông tàu. Cả gia đình bên ngoại vui mừng kêu tôi
lên tàu nhưng thay vì bước lên thì tôi lại chỉ tay kêu vợ tôi xuống. Cả nhà chưng
hửng, không hiểu tại sao tôi lại làm vậy, ngay cả bay giờ tôi cũng không hiểu
nữa là … Vợ tôi biết rõ tính tôi nên bù lu bù loa vừa mếu máo vừa bế mấy đứa
con tôi xuống. Mấy dì nó thấy vậy cũng leo xuống theo rồi ông ngoại mấy cháu
cũng xuống theo. Bước lên bến, ông ngoại và mấy dì nó chẳng nói chẳng rằng bỏ đi
một mạch. Tôi hiểu nỗi buồn giận mà chẳng biết ăn nói làm sao!
Mấy năm sau gia đình bên ngoại của tôi
xuống Bạc Liêu mua thuyền đi đánh cá mới vượt biên được, vợ tôi dẫn thằng con
trai lớn giả lấy củi ở bờ biển lên ghe được, còn dì Mỹ Nhung dẫn 4 đứa con gái
còn nhỏ ngồi chờ nhưng bị động nên ông ngoại nó quyết định phải đi rồi tính
sau. Nghe nói nhà tôi thấy mấy đứa con bị bỏ lại đã nhảy xuống bể, cậu nó phải
vớt lên. Tội nghiệp vợ tôi, sang Mỹ rồi mà còn phải nằm ở bệnh viện tâm thần
một thời gian khá lâu. Mãi cho đến năm
1990, nhà tôi mới bảo lãnh được cho các cháu sang bên Mỹ, tôi mới như trút được
nỗi ưu phiền, ân hận đeo đẳng bấy lâu ...
Cho đến bây giờ và mãi mãi về sau, dù đã
“Chia tay Hoàng hôn”, tôi gọi là chia tay hoàng hôn vì gần cuối cuộc đời mà lại
chia tay nhưng tôi sẽ nhớ nàng suốt đời và không bao giờ quên được những ân
tình mà nàng đã dành cho tôi!
No comments:
Post a Comment