Cơm bưng, nước rót, canh đưa Hỏi chi sướng vậy, Xin thưa ủ tờ Ở tù cũng giống đi tu Chữ tù cùng với chữ tu một vần...
Sáng trưa chiều tối cùm chân Thân này sống chết chẳng cần thiết chi Hai mươi năm nghĩa lý gì Hoài mong phục quốc sá chi thân tàn...
PHẠM TRẦN ANH
Ủ TỜ ...
“Người nách thước kẻ tay đao,Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi ..!”.
NGUYỄN DU
Sau ngày Cộng sản xâm chiếm miền Nam, tôi
đi tìm anh em cùng chí hướng thành lập “Mặt Trận Người Việt Tự Do Diệt Cộng
Phục Quốc”. Vợ tôi lại một phen lo sợ ít nhiều buồn phiền nhưng hiểu rõ tính
khí của tôi nên âm thầm chịu đựng. Nàng chỉ nói khéo với tôi là “Anh tính sao thì tính chứ ông ngoại coi tử
vi nói số anh thế nào cũng bị ở tù”… Quả nhiên, chạng vạng chiều tối ngày 3
tháng 7 năm 1977, lúc tôi vừa hút xong điếu thuốc lào trong khi các con tôi
đang quây quần dưới mái tranh nghèo sau bữa cơm dưa muối thì cả một trung đội
công an súng ống tận răng, thằng nào thằng ấy hùng hổ đầy vẻ căm thù tràn vào
nhà, đè ngửa tôi ra rồi còng tay trước sự kinh hoàng của vợ và các con tôi.
Cảnh tượng hãi hùng của bọn đầu trâu mặt
ngựa, kẻ la người hét ấy đã được thiên tài Nguyễn Du mô tả trong truyện Kiều
sao mà hay đến thế. Nó giống in hệt như đám công an cộng sản đến bắt người, phá
nhà đàn áp dân oan Việt Nam đang diễn ra trên quê hương yêu dấu: “Người nách thước kẻ tay đao, Đầu trâu mặt
ngựa ào ào như sôi ..!”. Tôi hiểu rõ mọi việc xem như đã “thua” rồi nên
thản nhiên nói “Các anh muốn gì?” thì
một tên công an nhào tới tát vào mặt tôi một cái như trời giáng rồi hằn học nói
“Mày phản động, dám chống lại chúng ông
mà còn lý sự hả?”. Tôi mỉm cười không nói gì. Thằng con trai của tôi đứng
nhìn chằm chặp vào tên này, nó đưa tay lên lau nước mắt rồi lấy thuốc lào bỏ
vào điếu cầm lên cho tôi hút. Tôi có hút được đâu khi thấy hai tay con tôi run
run sao mà thương quá! Quỳnh Trâm ngây thơ hồn nhiên leo lên hai tay còng rồi
ôm hôn tôi, Quốc Bảo con trai tôi dơ tay tát em nó một cái thật đau, dường như
bao căm thù nó dồn vào cái tát, vừa tát vừa chửi: “Đồ mất dậy, dã man, mày làm bố đau!”...
Lúc chúng giải tôi ra xe, tôi nói với con tôi “Quốc Bảo, con nhớ lời bố dặn nhé, chào tay
bố đi …” rồi tôi lầm lũi bước đi vì không đủ can đảm nhìn lại cảnh vợ la
con khóc đứt ruột này nữa! Trời chiều bỗng như tối xầm lại, bóng tối bắt đầu
phủ chụp xuống trên đỉnh đồi chơ vơ một căn nhà sàn nhỏ. Căn nhà sàn vừa đủ cả
nhà nằm thay giường đã bị chúng dỡ tung ra để tìm kiếm tài liệu, đào nát cả
vườn để tìm súng ống. Làm sao tôi có thể quên được cái cảnh cả nhà vợ con la
khóc như ri chạy theo khi chúng còng tay tôi dẫn ra khỏi nhà. Bóng tối phủ
xuống đỉnh đồi như che kín cả tương lai gia đình tôi …
Làm sao mà người vợ trẻ đang bụng mang dạ
chửa cùng 4 đứa con thơ dại chịu đựng nổi sự kinh hoàng não lòng đứt ruột trong
bóng tối hãi hùng khi màn đêm buông xuống … rồi cuộc đời còn lại, các con tôi
sẽ đói no sống chết ra sao!?
Sau ngày Cộng sản xâm chiếm miền Nam, tôi
đi tìm anh em cùng chí hướng thành lập “Mặt Trận Người Việt Tự Do Diệt Cộng
Phục Quốc”. Vợ tôi lại một phen lo sợ ít nhiều buồn phiền nhưng hiểu rõ tính
khí của tôi nên âm thầm chịu đựng. Nàng chỉ nói khéo với tôi là “Anh tính sao thì tính chứ ông ngoại coi tử
vi nói số anh thế nào cũng bị ở tù”… Quả nhiên, chạng vạng chiều tối ngày 3
tháng 7 năm 1977, lúc tôi vừa hút xong điếu thuốc lào trong khi các con tôi
đang quây quần dưới mái tranh nghèo sau bữa cơm dưa muối thì cả một trung đội
công an súng ống tận răng, thằng nào thằng ấy hùng hổ đầy vẻ căm thù tràn vào
nhà, đè ngửa tôi ra rồi còng tay trước sự kinh hoàng của vợ và các con tôi.
Lúc chúng giải tôi ra xe, tôi nói với con tôi “Quốc Bảo, con nhớ lời bố dặn nhé, chào tay
bố đi …” rồi tôi lầm lũi bước đi vì không đủ can đảm nhìn lại cảnh vợ la
con khóc đứt ruột này nữa! Trời chiều bỗng như tối xầm lại, bóng tối bắt đầu
phủ chụp xuống trên đỉnh đồi chơ vơ một căn nhà sàn nhỏ. Căn nhà sàn vừa đủ cả
nhà nằm thay giường đã bị chúng dỡ tung ra để tìm kiếm tài liệu, đào nát cả
vườn để tìm súng ống. Làm sao tôi có thể quên được cái cảnh cả nhà vợ con la
khóc như ri chạy theo khi chúng còng tay tôi dẫn ra khỏi nhà. Bóng tối phủ
xuống đỉnh đồi như che kín cả tương lai gia đình tôi …
No comments:
Post a Comment