Friday, November 29, 2013

Công an bắt giữ TS Phạm Chí Dũng

Vũ Hoàng, phóng viên RFA

2013-11-29

pcd-1-305.jpg

TS Phạm Chí Dũng (thứ hai bên phải) cùng bạn hữu trong lần đi Long An thăm hai sinh viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha trước đây.

File photo

 

9 giờ sáng ngày 29/11 anh Lê Quốc Quyết (em trai LS Lê Quốc Quân) cùng TS Phạm Chí Dũng chuẩn bị đến thăm TS Nguyễn Thanh Giang thì bị nhiều chục công an bố ráp và bắt giữ.

Để biết nguyên nhân của vụ việc, mời quí vị nghe cuộc trao đổi của Vũ Hoàng với ông Nguyễn Thanh Giang, trước hết ông Giang cho biết lý do có cuộc gặp mặt của ông với TS Phạm Chí Dũng:

TS Thanh Giang: Cách đây 2 hôm, nhà báo, nhà văn, TS Phạm Chí Dũng từ trong Sài Gòn ra có gọi điện thoại cho tôi và có hẹn 9 giờ sáng hôm nay đến thăm tôi. Lâu nay tôi cũng được biết tiếng, nhưng chúng tôi chưa gặp nhau bao giờ, tôi đã đọc bài của anh Phạm Chí Dũng rất nhiều và tôi rất quý kiến thức của anh ấy về kinh tế cũng như các nhận định xã hội và anh ấy lại là một lớp trẻ so với chúng tôi. Cho nên, tôi cũng thông báo mời một số bạn bè của tôi ở Hà Nội tới để trò chuyện cùng anh Phạm Chí Dũng.

Không ngờ, 9 giờ sáng, một lực lượng công an khá lớn phải đến vài chục người có xe cộ bao vây quanh nhà tôi và chặn ở đầu ngõ cách nhà tôi khoảng 60 mét, tất cả mọi người đều bị đuổi về. Người nằn nì cũng không được ở, người cáu bực, cãi cọ, lý sự với họ, mấy ông già cáu quá, quát mắng công an, nhưng họ cũng lì ra, không giải thích gì cả và nói hôm nay không được vào, đuổi về tất cả. Có một vài người lọt vào được đến nhà tôi thì bị 5-6 công an duyệt, người nhà tôi ra thì bị cấm không được mở cổng. Lúc tôi ra mở cổng ra, mời cả mấy anh em công an cùng các bác vào trong nhà xơi nước, chứ đứng ngoài rùm beng rồi mang tiếng tôi với hàng xóm. Nhưng họ không vào và cũng không cho ai vào cả, họ bắt mọi người về. Mọi người được ra về, riêng anh Lê Quốc Quyết là em Lê Quốc Quân cùng với anh Dũng thì bị bắt lên đồn công an ở cách nhà tôi hơn 1 cây số.

Bắt người không lý do

Vũ Hoàng: Thưa ông Giang, lực lượng công an cảnh sát có nói lý do vì sao họ bắt giữ anh Quyết và anh Dũng không ạ?

Họ đưa ra một quyết định cảnh cáo như vậy và anh Phạm Chí Dũng hỏi họ vì sao thì họ cũng không đưa ra một lời giải thích vì sao cả.

-TS Nguyễn Thanh Giang

TS Nguyễn Thanh Giang: Cho đến bây giờ cũng không hiểu vì sao, cách đây khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ tôi có gọi được điện thoại cho anh Phạm Chí Dũng thì được biết là sau khi lên đấy, họ chỉ hỏi qua loa một số câu và họ thả anh Lê Quốc Quyết. Còn anh Phạm Chí Dũng thì bị giữ đến 3 giờ chiều để thẩm vấn nhiều chuyện suốt 6 tiếng đồng hồ, anh Phạm Chí Dũng nói là quá sức mệt mỏi. Tôi hỏi là họ hỏi những gì, họ hỏi nhiều chuyện, nhưng cuối cùng chốt lại họ đưa ra một quyết định cảnh cáo là anh Phạm Chí Dũng không được gặp 3 đối tượng: Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Văn Hải và Lê Thị Công Nhân. Họ đưa ra một quyết định cảnh cáo như vậy và anh Phạm Chí Dũng hỏi họ vì sao thì họ cũng không đưa ra một lời giải thích vì sao cả. Điều đó hoàn toàn vô lý vì anh Nguyễn Văn Hải và Lê Thị Công Nhân thì đang thụ án tù, chứ còn tôi đi với cách mạng suốt từ nửa thế kỷ trước, cho đến bây giờ, tôi chưa hề bị một cái án nào cả, không những thế, trong suốt cuộc đời làm công tác tôi cũng chưa bao giờ bị kỷ luật hay cảnh cáo gì cả, tôi làm ăn rất tử tế, tham nhũng dứt khoát là không. Những đóng góp của tôi đối với đất nước cũng không phải là nhỏ. Tôi không có khuyết điểm gì cả, mà mọi người coi tôi như một đối tượng đen xấu của xã hội, không cho tôi tiếp xúc với ai cả và không ai được tiếp xúc với tôi, thì điều đó hết sức vô lý.

Họ vừa nói họ thông qua Hiến pháp, họ thừa nhận quyền lãnh đạo của Đảng, Đảng có quyền lãnh đạo, nhưng Đảng phải sống theo Hiến pháp, pháp luật. Họ làm việc này là hoàn toàn vô lý, hoàn toàn chà đạp lên Hiến pháp, pháp luật, rồi họ vào Hội đồng nhân quyền LHQ thế mà họ chà đạp lên quyền sống của tôi. Tôi là ông già gần 80 tuổi rồi, tôi cũng cần có bạn bè, cũng cần được giao lưu với anh em, họ tước quyền sống tối thiểu của tôi thì hỏi rằng họ có xứng đáng là Ủy viên của Hội đồng LHQ không.

Vũ Hoàng: Xin được hỏi ông là trong những thông tin chúng tôi nhận được thì có nói là công an có khoảng 50 người đến bố ráp, lúc đó, ông Giang có chứng kiến được việc công an bắt người không?

TS Nguyễn Thanh Giang: Họ vây ráp cách nhà tôi từ đầu ngõ, cách nhà tôi chừng 60-70 mét, tôi cũng không ra được đến ngoài, tôi chỉ ở trong nhà thôi. Khi tôi mở cổng, tôi cũng không được bước ra và mọi người cũng không được cho vào, thành thử những gì xảy ra ngoài đó tôi cũng không được biết, chỉ có mấy ông già mô tả lại cho tôi, họ đông lắm, mấy cậu công an nhỏ tuổi, đáng tuổi con tuổi cháu nhưng nói rất hỗn xược, khăng khăng đẩy mấy ông ấy ra ngoài và không thèm giải thích điều gì cả.

Vũ Hoàng: Khi ông Thanh Giang nói là mời mấy người bạn tới thì ông có biết là bao nhiêu người bạn được mời tới không ạ?

TS Nguyễn Thanh Giang: Tôi mời dây chuyền, tôi nhắn một vài người, để rồi họ nhắn lan rộng ra, thành ra tôi cũng chưa biết là đến bây giờ có bao nhiêu người bị đuổi về và có ai bị giam giữ nữa không thì tôi cũng không biết.

Vũ Hoàng: Vâng, xin được hỏi ông Giang câu cuối là khi ông nói ông liên lạc được với anh Phạm Chí Dũng có nghĩa là anh Phạm Chí Dũng đã được thả rồi hay vẫn còn đang bị tạm giữ?

TS Nguyễn Thanh Giang: Anh ấy được thả rồi và anh Phạm Chí Dũng đang phải ra sân bay để trở về Sài Gòn.

Vũ Hoàng: Cám ơn TS Giang rất nhiều ạ.

TS Nguyễn Thanh Giang: Dạ, không có gì.

Thursday, November 28, 2013

Hà Nội đứng lên rồi!
Trần Khải Thanh Thủy

Vừa bắt đầu giờ làm việc buổi sáng (28/11/2013), gần 1500 người dân oan thuộc 63 tỉnh  thành cả nước đã đồng lòng kéo nhau về khu vực  tiếp dân ( số 1 Ngô Thì Nhậm, quận  Hà Đông, thành phố Hà Nội  để biểu tình đòi quyền lợi, chế độ cũng như đất đai nhà cửa bị mất. Tất cả chia thành hai đoàn quân khổng lồ, mỗi đoàn hơn 700 người cùng quyết tâm dạy cho bè lũ tay sai của đảng cộng sản... trung quốc một bài học về lòng căm thù, sức mạnh của người dân khi bị đẩy đến đường cùng. Đó chính là ban nội chính trung ương, đứng đầu là tên Nguyễn Phú Trọng, trưởng  Ban chống  tham nhũng, Ba phó ban: Trần Đại Quang (bộ trưởng bộ công an) Nguyễn Bá Thanh, Lê  Hồng  Anh – cùng  11 ủy viên trung ương khác.

Hơn 700 người trong  nhóm, không phân biệt gái trai già trẻ, tỉnh  này, tỉnh  kia, cùng ra sức ru đẩy cửa sắt để tràn vào bên trong khu vực tiếp dân, chất vấn các cán bộ thuộc ban bệ, ngành, sở,  yêu cầu giải quyết dứt điểm hàng vạn, triệu đơn thư tồn đọng trong vài chục  năm qua.

Trong vòng một buổi sáng, họ đã hai lần la hét, ru đẩy  khiến cánh cổng sắt đang khóa , hai lần bị bật tung. Cả trăm người tràn vào nhưng bị lực lượng công an, côn đồ cùng  bảo vệ đẩy ra ngoài , khiến ông Lại Văn Sơn (Vĩnh Phú) 70 tuổi  bị trọng  thương vì  bị hai cánh cửa sắt đập vào người.

Không nản, đám người ngồi la liệt trên vỉa hè, lề đường , trong khu vực  tiếp dân để nghỉ ngơi dưỡng sức và lại tiếp tục tràn lên, la hét, đập phá, quyết tâm xô bằng  được hai cánh cửa sắt nặng nề để tràn vào... không cho chúng áp bức. Sức dân tràn lên là  chúng nó sợ run.

Nhóm hai đông hơn, khoảng 800 người đang  tràn ra đường như một đàn châu chấu khổng lồ chặn hết các ngả đường khiến giao thông tắc nghẽn. Cả một rừng khẩu  hiệu được căng ra , từ góc độ cá nhân như bà Đinh Thị Hòa Bắc Giang  (theo  kiện 22 năm ), Trần  Ngọc Anh (Vũng Tàu -21 năm), chị Đặng thị Thông (Thái Bình-29 năm ), Nguyễn thị Tư ( Bình Thuận- 11 năm) v.v đến các tập thể , đơn vị, làng xã...Khẩu hiệu lớn nhất đập vào mắt  mọi người là:

- “Yêu cầu đảng cộng sản Việt Nam thực hiện đúng nhân quyền của  liên hiệp quốc, đừng dùng pháp quyền Việt Nam: Các ban bệ trong phòng  tiếp dân giơ tay chỉ lên, văn phòng  chính phủ giơ tay chỉ xuống,  ủy ban  các cấp xắn tay cướp bóc của  dân”

Tiếp đến là các khẩu hiệu nhỏ hơn nhưng không kém phần quyết liệt:

- “Dân oan Việt Nam quyết tâm tiêu diệt tham nhũng. Tham nhũng là quốc nạn, là sự xỉ nhục đối với chính thể Việt Nam, là bán đứng tổ quốc cho tàu khựa .

-Đả đảo tham nhũng , đả đảo bè lũ phản động hại nước hại dân

-Đề nghị thủ tướng giải quyết dứt điểm  vụ Ecopark ở Văn Giang, Hưng Yên.

-Nông dân Đắc Nông yêu cầu đảng cộng sản Việt Nam trả lại quyền sống, quyền làm người cho dân.

Ấn tượng nhất vẫn là khẩu  hiệu của hàng trăm người dân Tây Bắc với  hình ảnh một chiếc đầu lâu với  hai hốc mắt  tối đen, sâu hoắm,  miệng mím chặt, đặt  giữa hai khúc xương xếp chéo nhau :  

-Công ty Tây Bắc khai quật 840 hài cốt để lấy đất xây siêu thị. Nhân dân làm đơn khiếu kiện, chính quyền vẫn làm ngơ.

Cho dù lực lượng công an bí mật tăng cường thêm một lượng lớn côn đồ trẻ khỏe trong độ tuổi từ 20-27,  mặc thường phục, đội mũ cát két sùm sụp, đeo kính mát to bản, hoặc khẩu trang bịt mõm,  để trấn áp dân , người dân vẫn tràn lên , bất chấp, lăn xả.

Từ bên này bờ đại dương, qua điện thoại, tôi nghe rõ mồn một tiếng chửi bới, la ó của  bà con, từ giọng Nam, giọng Bắc, giọng Trung cùng tưng bừng gào thét, réo tên lãnh đạo  ra mà chửi:

-Đ.mẹ chúng mày, tưởng ăn cướp của  dân mà được à? Chúng tao đéo còn gì để mất, chỉ còn hai bàn tay trắng thôi , phá cửa, đập khóa đi bà con ơi

-Tổ sư cha bốn thằng tứ trụ triều đình. chúng mày là một lũ ăn cướp, bóp hầu bóp họng lừa đảo dân, chúng mày lùa quân vào cưỡng chiếm Miền Nam,  bắt  gia đình tao phải bán nhà cho cán bộ chúng mày ở,  đưa chúng tao đi kinh tế mới , đổ mồ hôi sôi nước mắt mới khai phá được vài nghìn mét đất , thì chúng mày lại vào hùa với  nhau để cướp trắng...Tao vì quyền lợi, nghĩa vụ mà đi đòi thì chúng mày bỏ tù để con lìa mẹ, vợ lìa chồng...Mả mẹ chúng  mày chứ, chúng  mày làm tứ trụ triều đình mà để cho dân khổ ,dân nhục thế này à? Mả mẹ chúng  mày

Chen giữa những tiếng than khóc, la lối um xùm của bà con là tiếng nói lạc lõng của công an:

- Đề nghị bà con giải tán, nếu không bắt buộc chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh.

- Á à, mày dám doạ chúng ông à, chúng ông không đánh cho tuốt xác ra thì thôi chứ. Nghị định 08 cấm đàn áp dân oan đi khiếu kiện của thằng bố chúng mày để đâu hả? Có giỏi thì cứ đánh đi, văn bản Việt Nam vào tổ chức nhân quyền thế giới còn trong tay tao đây này. Nào...

- Đ. cả lò chúng mày chứ, chúng mày lớn tiếng về tự do nhân quyền  với thế giới mà  cậy khỏe, cậy  dùi cui  đàn áp dân  như thế này à? Chúng mày  có giỏi cứ sai người cầm súng bắn chết hết dân đi, chúng tao thà chết một đống, còn hơn sống một người, bắn đi . Chúng tao không muốn sống nữa đâu: Nước sắp mất, còn nhà của hàng triệu triệu người dân đen chúng tao thì đã tan nát dưới bàn tay vấy máu của lũ lãnh đạo khốn nạn  chúng mày  rồi.

Chất giọng lanh lảnh uất ức, sôi máu của chị Đặng thị Thông( Thái Bình), không thể lẫn được trong đám đông:

- Ối ông Trọng ơi là ông Trọng  ơi, có cái chế độ nào thối nát như cái chế độ cộng sản nhà các ông không? 27 năm rồi gia đình tôi bị đảng các ông cướp trắng ông ơi. Ông để quân ông đối xử với một gia đình có công với cách mạng như thế này à? Ôi Bác Mùi ơi là bác Mùi ơi, bác vào sinh ra tử, ngăn mũi tên hòn đạn cho bọn chó, đến mức bị nhiễm độc hoá học, không có nổi mụn con, giờ bác nuôi cháu làm con, chúng nó cũng lừa cả di chúc của bác để lại , để phá nhà cướp đất của con cháu bác đây này. Bác sống khôn, chết thiêng, về vật chết tươi chúng nó ra đi bác ơi. Chúng nó toàn những lũ sâu mọt hại dân thôi, từ thằng Trọng, thằng Anh, thằng Sinh, thằng Hải, thằng Dũng, thằng Quang...không thằng nào thiếu tội bán nước, giết dân đâu bác ơi. Bác sống khôn chết thiêng vật chết tươi chúng nó ra đi, đừng để chúng  nó trong ban nội chính trung ương đè đầu  cưỡi cổ dân oan chúng  cháu như thế  này ,ới Bác Mùi ơi là bác Mùi ơi

Bên trong khu vực tiếp dân, tất cả các cán bộ dúi dụi nơi góc phòng, mặt tái xanh tái tử, cắt không ra một giọt máu. Còn bên ngoài , bà con Hà Đông dừng lại hai bên đường cùng  nhấm nháy động viên:

- Cố gắng lên bà con, cơ hội nghìn năm có một rồi, cứ la to nỗi khổ của mình lên, chúng tôi ủng hộ

Trong khi  đám công an, côn đồ mải đối phó với dân, thì nhóm phóng viên truyền hình của đảng cộng sản bị cả số đông bà con quây chặt, chửi rủa:

- Mả cha chúng mày chứ , chúng mày quay phim, chụp ảnh để về báo cáo cho thằng bố chúng mày nhận mặt, chỉ tên, bắt , nhốt chúng  tao hả? Nè cái mặt tao đây nè. Quay đi, quay đi mà báo cáo. Tao là Nguyễn thị Yến, tỉnh Bình Thuận, bị thằng chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh  Huỳnh Tấn Thành cướp 3000 m2 đất trong thành phố từ năm  2002 đây. Đất  của  tao có giá cả tỷ bạc, chúng mày ép phải bán với  giá 9.800 đồng một mét vuông, trị giá không bằng một bát phở bò. Tao không bán thì chúng mày ra lệnh cưỡng chế,  coi như  “giải phóng mặt bằng”. Của  đau, con xót, tao không thể trơ mặt để chúng mày “giải phóng” thì chúng mày cậy khỏe, cậy đông bắt  tao đi tù hai năm. Mả mẹ chúng  mày chứ,  chồng  tao là liệt sĩ, ba chồng tao có công với  cách  mạng  đây, chúng  mày còn giở giọng  “ưu tiên, ưu đãi” chỉ xử tao dưới khung. Chúng mày tưởng tao mù luật chắc? Ra tù tao đi kiện chúng mày từ bấy đến nay đây, xem chúng mày còn tồn tại được mà “giải phóng” nốt cho dân tao khỏi cái kiếp làm người thổ tả này không?. Mả mẹ chúng  mày...

Đẩy bà già cùng quê ra  trước ống kính, chị Yến bảo:

-Đấy chúng mày giỏi thì quay đi, bà cụ 80 tuổi, có 200 mét đất  mặt đường, chúng mày trả chưa đầy 10.000 đồng một mét vuông, đầy  đọa bà lão đến thân tàn, ma dại , cơm không có mà ăn, nhà không có mà ở. Bây giờ lại dỗ ngon, dỗ ngọt : “Chúng con sẽ bán lại mấy chục mét đất cho cụ với giá ưu tiên 3 triệu 600 nghìn đồng một mét”. Hỏi bà cụ lấy đâu ra tiền? Đến 2 mét  để đặt quan tài sáu tấm cũng chẳng đủ tiền mà mua kia, mả mẹ chúng mày chứ...

Chưa khi nào khí thế của  bà con dâng cao như  lúc này , cho dù khẩu phần ăn của mỗi người chỉ là một chiếc bánh mỳ nhỏ, hớp nước  trắng (vì  các quán cơm bình  dân quanh khu vực  đã bị dẹp vãn, hơn nữa một xuất cơm 25.000 đồng qúa đắt so với  túi tiền của  người dân , cũng là  nỗi lo trĩu nặng cho các thành viên trong ban tổ chức ( những người có nhiệm  vụ lo lắng  cho bà con từ giờ cho tới  ngày nhân quyền thế giới( từ số tiền vừa nhận  được của  anh Trần  Hùng ở Anaheim – California)

Vừa kịp ăn xong, tất cả 1500 con người từ Văn Giang, Dương Nội, Bình Thuận, Vũng Tàu, Đắc Nông, Thái Bình, Hà Nội, Tây Bắc v.v lại tiếp tục tràn xuống lòng đường biểu tình la lối, dâng cao khẩu  hiệu, biểu ngữ. Khiến cả chặng dài từ bến xe Hà Đông, Quang Trung, Trần Phú, Nguyễn Trãi, Ngã tư Sở, tắc nghẽn ...Công an dù đã mật báo xin chỉ thị từ cấp trên, điều thêm quân, cả áo vàng, áo xám, xe tù, xe cứu thương dùi cui, còng số 8 v.v nhưng giữa đường, giữa chợ, sợ  thế giới nhìn thấy, bà con Hà Nội, Hà Đông trông vào nên chỉ lùi lũi theo đuôi ,đầy  hậm hực, bực dọc, như  những con chó giái  ...

Tuy cách  xa nửa vòng trái đất, tôi vẫn nghe ùng oàng hết cả hai tai. Hễ tai này ù đặc, lại phải chuyển sang tai kia để nghe tiếp...Đầu óc, tâm trí cùng căng ra, dõi theo những bước đi căm hờn, quả cảm, mạnh mẽ của  bà con...

Đầu dây, lời bình phẩm của đám bà con Tây Bắc oang oang:

- Mẹ kiếp! Hôm nay chúng nó được ăn no đặc sản ba miền...Ác như phát xít cũng chỉ bị người dân chửi: “Trẻ không tha, già không thương”. Cái lũ cộng sản này còn ăn trên mồ mả, xác chết của  đồng loại , ác hơn cả phát xít, hít le, cả cú cáo, ác điểu , diều hâu, quạ xám...

Tiếp theo, một giọng nam trầm, đùng đục cất lên, cả âm vực lẫn âm lượng mỗi lúc một tăng theo cấp số nhân:

-   Ôi giời,  Ai sinh ra trong thời kỳ đảng lãnh đạo, đảng cầm quyền mà chẳng “nghèo ba họ, khó ba đời, tả tơi suốt kiếp làm người Việt Nam”...Cứ la lên bà con ơi, nhất định hai bên đường sẽ có người có phương tiện quay chụp,  ghi hình cho bà con mình ở bên kia bờ biển nghe thấy.

Suốt chặng đường dài 5 km, cả người và xe đạp, xe máy trải dài, dăng kín ( riêng bà con thuộc khu vực ba xã Phụng Công, Xuân Quan, Cao Cửu và bà con Dương Nội đã cả nghìn chiếc xe máy). Tất cả cùng  đồng lòng, hạ quyết tâm dắt xe, đi bộ, biểu tình tuần  hành  cho chúng nó ghi nhớ lời dạy của  bậc “cố nội”chúng là Các Mác –Lê Nin: “Cách  mạng  là ngày hội của  quần chúng”

Phía dưới đoàn người, các loại xe công an hú còi, lồng lộn, tìm mọi cách  vượt lên chặn đầu đoàn người để đàn áp, bắt bớ, giải tán,  nhưng tất cả đã kết thành một khối, mỗi người truyền năng lượng của  mình vào năng lượng của  số đông và đồng thời cũng nhận  được năng lượng của  cả đám đông tỏa ra xung quanh , tạo nên sức mạnh khổng lồ , cương quyết không cho chúng xuyên thủng, khiến chúng lồng lộn trong máy,  xin chỉ thị cấp trên tăng cường lực lượng, kẻo càng để lâu càng bất lợi...Cụm từ “tự do” của  tên trung tá Vũ văn Hiền liên tiếp được lũ kiêu binh, đồng bọn kiêm  đồng chí nhắc đi nhắc lại:

-Đ.mẹ chúng mày, triển khai cái éo gì mà chậm như con c... Đợi...đợi cái con...c  tao đây này. Mấy tiếng rồi? Để cho lũ “thế lực thù địch” nhìn vào thì...đẹp mặt. Nhanh lên ... Bố mày chịu hết nổi rồi...Đ.mẹ chúng mày!

Đường dài, chân mỏi, mắt hoa, vừa mệt vừa đói, hai người khụyu chân xuống đường đầu tiên là Trần Ngọc Anh( Vũng Tàu) và chị  Đặng thị Thông( Thái Bình), chiếc khẩu hiệu cũng bất ngờ chúi xuống theo, trong khi lực lượng công an tăng cường nhiều chưa từng thấy, cả đoàn dừng lại  bảo nhau :

-Thôi hôm nay thế là thắng lợi rồi. Cả chục năm khiếu kiện, chưa bao giờ  tôi đi được đoạn đường dài như thế. Sức người có hạn, phải bảo tồn lực lượng để ngày mai trêu ngươi chọc tức bọn chó tiếp... Hẹn gặp lại  ở vườn hoa...bớ bà con

Lập tức đoàn người tản đi, người lên xe bus về lại vườn hoa Mai Xuân Thưởng nấu nướng, nghỉ ngơi, người nổ máy phóng về  Hưng Yên, Dương Nội ... Hai bên đường, những “tình nguyện viên” bất đắc dĩ  cũng  vui vẻ tản đi, tuy nhiên bao nhiêu ấn tượng vui, mừng, hồi hộp , phấn chấn , lo âu đều  được số sinh viên, thanh niên và bà con Hà Nội ghi vào  ống kính để  lập tức phóng lên trang mạng  toàn cầu.

Cuộc cách mạng cho một Việt Nam dân chủ, tự do đã bắt đầu , theo đúng lời ông tổ cộng sản nói: “ Hạnh phúc là đấu tranh”  Trong gian nan, đau khổ, mất mát, đói nghèo, tủi nhục, cay đắng, 1500 người dân oan Việt Nam đã kết thành một khối để  từ đây sinh nở cái oai hùng...

Sacramento, đêm 28/11/2013

TKTT

(Lược thuật )

* Ảnh rút từ trang mạng của  blog Nguyễn Xuân Diện

Wednesday, November 27, 2013

TẠ ƠN



Nhân mùa lễ Tạ Ơn, tôi xin gửi đến quý chiến hữu, văn hữu bài thơ “Tạ Ơn” của Phạm Trần Anh gọi là “Tạ ơn Đời, Tạ ơn Người” đã cho chúng ta một cuộc sống may mắn hơn nhiều người. Cầu chúc tất cả mọi người chan hòa tình cảm thương yêu nồng ấm, cầu chúc “Mùa Xuân Dân Tộc” sẽ đến với đồng bào khốn khó nơi quê nhà, ngày đó sẽ đến với chúng ta  không xa…


 


Tạ ơn đời đã cho ta


Tình yêu dịu ngọt lụa là không quên

 

Tạ ơn cha mẹ chưa đền


Tạ ơn em những buồn phiền em cho


Tạ ơn đời những âu lo


Tạ ơn ai đã lo cho cuộc đời


Tạ ơn ngày tháng tuyệt vời


Tạ ơn em đã một thời dấu yêu



Tạ ơn bóng dáng diễm kiều


  Để ta có những buổi chiều vẩn vơ…


Tạ ơn ai đã ơ hờ

Tạ ơn ôi những vần thơ tuôn trào


Tạ ơn cay đắng ngọt ngào


Tạ ơn gió nhẹ thì thào mây bay


Tạ ơn cả những cơn say


Cho ta quên hết tháng ngày buồn tênh



Tạ ơn nỗi nhớ mênh mông


Ba chìm bảy nổi lênh đênh cuộc đời


Tạ ơn đất nước tuyệt vời


Tạ ơn Tổ Quốc muôn đời Việt Nam …




TẠ ƠN


Tạ ơn đất nước thứ hai


Cưu mang ta những tháng ngày lưu vong


Bao năm vận nước long đong


Lòng ta vẫn nhớ vẫn mong ngày về …



Dù cho ngày tháng lê thê


Làm sao quên được lời thề nước non


Dù cho sông cạn đá mòn


Hồn thiêng sông núi sắt son lời thề …



Ngày mai ta sẽ trở về


Để ta sống lại tình quê ngọt ngào …


Quê hương đẹp tựa trăng sao


Mùa xuân dân tộc dâng trào ý thơ …



PHẠM TRẦN ANH


 Kính tặng tất cả đồng bào Việt Nam 

 




Thứ Năm ngày 28/11/2013 sẽ là Lễ Tạ Ơn tại Mỹ. Trân trọng mời đọc bài viết đặc biệt cho mùa lễ tạ ơn năm nay của tác giả Hoàng Thanh. Cô tên thật Võ Ngọc Thanh, một dược sĩ thuộc lớp tuổi 30’., hiện là cư dân Westminster, Orange County. Bài viết về Lễ Tạ Ơn của cô mang tựa dề "Xin Cám Ơn Cuộc Ðời" kể lại câu chuyện xúc động, giản dị mà khác thuờng, bắt đầu từ cái bình thuờng nhất: " Chỉ với một nụ cuời..." Tựa đề mới đuợc đặt lại theo tinh thần bài viết.

*

Thế là một mùa Lễ Tạ Ơn nữa lại đến. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi nghe nói về Lễ Tạ Ơn, tôi thầm nghĩ, "Dân ngoại quốc sao mà... "quởn" quá, cứ bày đặt lễ này lễ nọ, màu mè, chắc cũng chỉ để có dịp bán thiệp, bán hàng để nguời ta mua tặng nhau thôi, cũng là một cách làm business đó mà..." 


Năm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, Lễ Tạ Ơn hoàn toàn không có một chút ý nghĩa gì với tôi cả, tôi chỉ vui vì ngày hôm đó đuợc nghỉ làm, và có một buổi tối quây quần ăn uống với gia đình. Mãi ba năm sau thì tôi mới thật sự hiểu đuợc ý nghĩa của ngày Lễ Tạ Ơn.

Thời gian này tôi đang thực tập ở một Pharmacy để lấy bằng Duợc Sĩ. Tiệm thuốc này rất đông khách, cả ngày mọi nguời làm không nghỉ tay, điện thoại lúc nào cũng reng liên tục, nên ai nấy cũng đều căng thẳng, mệt mỏi, dễ đâm ra quạu quọ, và hầu như không ai có nổi một nụ cuời trên môi.

Tiệm thuốc có một bà khách quen, tên bà là Josephine Smiley. Tôi còn nhớ rất rõ nét mặt rất phúc hậu của bà. Năm đó bà đã gần 80 tuổi, bà bị tật ở tay và chân nên phải ngồi xe lăn, lại bị bệnh thấp khớp nên các ngón tay bà co quắp, và bà lại đang điều trị ung thư ở giai doạn cuối.

Cứ mỗi lần bà đến lấy thuốc (bà uống hơn muời mấy món mỗi tháng, cho đủ loại bệnh), tôi đều nhìn bà ái ngại. Vì thấy rất tội nghiệp cho bà, nên tôi thuờng ráng cuời vui với bà, thăm hỏi bà vài ba câu, hay phụ đẩy chiếc xe lăn cho bà. Nghe đâu chồng bà và đứa con duy nhất bị chết trong một tai nạn xe hơi, còn bà tuy thoát chết nhung lại bị tật nguyền, rồi từ dó bà bị bệnh trầm cảm (depressed), không đi làm được nữa, và từ 5 năm nay thì lại phát hiện ung thư. Mấy nguời làm chung trong tiệm cho biết là bà hiện sống một mình ở nhà duỡng lão.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vào chiều hôm truớc ngày lễ Thanksgiving năm 1993, khi bà đến lấy thuốc. Bỗng dưng bà cuời với tôi và đưa tặng tôi một tấm thiệp cùng một ổ bánh ngọt bà mua cho tôi. Tôi cám ơn thì bà bảo tôi hãy mở tấm thiệp ra đọc liền đi.

Tôi mở tấm thiệp và xúc động nhìn những nét chữ run rẩy, xiêu vẹo:


Dear Thanh,

My name is Josephine Smiley, but life does not "smile" to me at all. Many times I wanted to kill myself, until the day I met you in this pharmacy. You are the ONLY person who always smiles to me, after the death of my husband and my son. You made me feel happy and help me keep on living. I profit this Thanksgiving holiday to say "Thank you", Thanh.

Thank you, very much, for your smile...

(Thanh thân mến,

Tên tôi là Josephine Smiley, nhưng cuộc sống Không có "nụ cười" với tôi cả. Nhiều lần tôi muốn tự tử, cho đến ngày tôi vào tiệm thuốc tây này. 


Cô là người luôn luôn mỉm cười với tôi, sau cái chết của chồng tôi và con trai tôi. 


Cô làm tôi cảm thấy hạnh phúc và giúp tôi tiếp tục sống. Nhân dịp ngày Lễ Tạ Ơn để nói lời "Cảm ơn", Thanh.


Cảm ơn cô, rất nhiều, vì nụ cười của cô ...) 


Rồi bà ôm tôi và bà chảy nuớc mắt. Tôi cũng vậy, tôi đứng mà nghe mắt mình uớt, nghe cổ họng mình nghẹn... Tôi thật hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ với một nụ cuời, mà tôi đã có thể giúp cho một con nguời có thêm nghị lực để sống còn. 


Ðó là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được cái ý nghĩa cao quý của ngày lễ Thanksgiving.

Ngày Lễ Tạ ơn năm sau, tôi cũng có ý ngóng trông bà đến lấy thuốc truớc khi đóng cửa tiệm. Thì bỗng dưng một cô gái trẻ dến tìm gặp tôi. Cô đưa cho tôi một tấm thiệp và báo tin là bà Josephine Smiley vừa mới qua đời 3 hôm truớc. Cô nói là lúc hấp hối, bà đã đưa cô y tá này tấm thiệp và nhờ cô đến đưa tận tay tôi vào đúng ngày Thanksgiving. Và cô ta đã có hứa là sẽ làm tròn uớc nguyện sau cùng của bà. Tôi bật khóc, và nuớc mắt ràn rụa của tôi đã làm nhòe hẳn đi những dòng chữ xiêu vẹo, ngoằn nghèo trên trang giấy:

My dear Thanh, 


I am thinking of you until the last minute of my life.
I miss you, and I miss your smile...
I love you, my "daughter".. .

( Thanh thân yêu,

Tôi đang nghĩ đến cô Cho đến phút cuối cùng của cuộc đời tôi.
Tôi nhớ đến cô, và tôi nhớ nụ cười của cô ...
Tôi yêu cô , "con gái" của tôi.. .)


Tôi còn nhớ tôi đã khóc sưng cả mắt ngày hôm đó, không sao tiếp tục làm việc nổi, và khóc suốt trong buổi tang lễ của bà, nguời "Mẹ American" đã gọi tôi bằng tiếng "my daughter"... 


Truớc mùa Lễ Tạ Ơn năm sau đó, tôi xin chuyển qua làm ở một pharmacy khác, bởi vì tôi biết, trái tim tôi quá yếu đuối, tôi sẽ không chịu nổi niềm nhớ thương quá lớn, dành cho bà, vào mỗi ngày lễ đặc biệt này, nếu tôi vẫn tiếp tục làm ở pharmacy đó. 


Mãi cho dến giờ, tôi vẫn còn giữ hai tấm thiệp ngày nào của nguời bệnh nhân này. Và cũng từ đó, không hiểu sao, tôi yêu lắm ngày Lễ Thanksgiving, có lẽ bởi vì tôi đã "cảm" được ý nghĩa thật sự của ngày lễ đặc biệt này. 


Thông thuờng thì ở Mỹ, Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt. Mọi nguời đều mua một tấm thiệp, hay một món quà nào đó, đem tặng cho nguời mình thích, mình thương, hay mình từng chịu ơn. Theo phong tục bao đời nay, thì trong buổi họp mặt gia đình vào dịp lễ này, món ăn chính luôn là món gà tây (tuckey). 


Từ mấy tuần truớc ngày Lễ TẠ ƠN, hầu như chợ nào cũng bày bán đầy những con gà tây, gà ta, còn sống có, thịt làm sẵn cũng có... Cứ mỗi mùa Lễ Tạ Ơn, có cả trăm triệu con gà bị giết chết, làm thịt cho mọi nguời ăn nhậu. 


Nguời Việt mình thì hay chê thịt gà tây ăn lạt lẽo, nên thuờng làm món gà ta, "gà đi bộ." Ngày xưa tôi cũng hay ăn gà vào dịp lễ này với gia đình, nhưng từ ngày biết Ðạo, tôi không còn ăn thịt gà nữa. Từ vài tuần truớc ngày lễ, hễ tôi làm được việc gì tốt, dù rất nhỏ, là tôi lại hồi huớng công đức cho tất cả những con gà, tây hay ta, cùng tất cả những con vật nào đã, đang và sẽ bị giết trong dịp lễ này, cầu mong cho chúng thoát khỏi kiếp súc sanh và được đầu thai vào một kiếp sống mới, tốt đẹp và an lành hơn.
Từ hơn 10 năm nay, cứ mỗi năm dến Lễ Tạ Ơn, tôi đều ráng sắp xếp công việc để có thể tham gia vào những buổi "Free meals" tổ chức bởi các Hội Từ Thiện, nhằm giúp bữa ăn cho những nguời không nhà. Có đến với những bữa cơm như thế này, tôi mới thấy thương cho những nguời dân Mỹ nghèo đói, Mỹ trắng có, Mỹ đen có, nguời da vàng cũng có, và có cả nguời Việt Nam mình nữa. Họ đứng xếp hàng cả tiếng đồng hồ, rất trật tự, trong gió lạnh mùa thu, nhiều nguời không có cả một chiếc áo ấm, răng đánh bò cạp...để chờ đến phiên mình được lãnh một phần cơm và một chiếc mền, một cái túi ngủ qua đêm. 


Ở nơi đâu trên trái dất này, cũng luôn vẫ
n còn rất rất nhiều nguời đang cần những tấm lòng nhân ái của chúng ta... 


Nếu nói về hai chữ "TẠ ƠN" với những nguời mà ta từng chịu ơn, thì có lẽ cái list của chúng ta sẽ dài lắm, bởi vì không một ai tồn tại trên cõi đời này mà không từng mang ơn một hay nhiều nguời khác. Chúng ta được sinh ra làm nguời, đã là một ơn sủng của Thuợng Ðế. Như tôi đây, có đuợc ngày hôm nay, ngồi viết những dòng này, cũng lại là ơn Cha, ơn Mẹ, ơn Thầy... 


Cám ơn quê hương tôi -Việt Nam, với hai mùa mưa nắng, với những nguời dân bần cùng chịu khó. Quê hương tôi- nơi đã đón nhận tôi từ lúc sinh ra, để lại trong tim tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm cả một thời thơ ấu. Quê hương tôi, là nỗi nhớ, niềm thương của tôi, ngày lại ngày qua ở xứ lạ quê nguời... 


Cám ơn Mẹ, đã sinh ra con và nuôi duỡng con cho đến ngày truởng thành. Cám ơn Mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn đã làm lưng Mẹ còng xuống, vai Mẹ oằn đi, về những nỗi buồn lo mà Mẹ đã từng âm thầm chịu đựng suốt gần nửa thế kỷ qua... 


Cám ơn Ba, đã nuôi nấng, dạy dỗ con nên nguời. Cám ơn Ba, về những năm tháng cực nhọc, những chuỗi ngày dài đằng đẵng chạy lo cho con từng miếng cơm manh áo, về những giọt mồ hôi nhễ nhại trên lưng áo Ba, để kiếm từng đồng tiền nuôi con ăn học.... 


Cám ơn các Thầy Cô, đã dạy dỗ con nên nguời, đã truyền cho con biết bao kiến thức để con trở thành một nguời hữu dụng cho đất nuớc, xã hội... 


Cám ơn các chị, các em tôi, đã xẻ chia với tôi những tháng ngày cơ cực nhất, những buổi đầu đặt chân trên xứ lạ quê nguời, đã chia vui, động viên những lúc tôi thành công, đã nâng đỡ, vực tôi dậy những khi tôi vấp ngã hay thất bại... 


Cám ơn tất cả bạn bè tôi, đã tặng cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm - buồn vui- những món quà vô giá mà không sao tôi có thể mua được. Nếu không có các bạn, thì có lẽ cả một thời áo trắng của tôi không có chút gì dể mà lưu luyến cả... 


Cám ơn nhỏ bạn thân ngày xưa, đã "nuôi" tôi cả mấy năm trời Ðại học, bằng những lon "gigo" cơm, bữa rau, bữa trứng, bằng những chén chè nho nhỏ, hay những ly trà đá ở căn tin ngày nào. 


Cám ơn các bệnh nhân của tôi, đã ban tặng cho tôi những niềm vui trong công việc. Cả những bệnh nhân khó tính nhất, đã giúp tôi hiểu thế nào là cái khổ, cái đau của bệnh tật... 


Cám ơn các ông chủ, bà chủ của tôi, đã cho tôi biết giá trị của đồng tiền, để tôi hiểu mình không nên phung phí, vì đồng tiền lương thiện bao giờ cũng phải đánh đổi bằng công lao khó nhọc... 


Cám ơn những nguời tình, cả những nguời từng bỏ ra đi, đã giúp tôi biết đuợc cảm nhận đuợc thế nào là Tình yêu, là Hạnh phúc, và cả thế nào là đau khổ, chia ly. 


Cám ơn những dòng thơ, dòng nhạc, đã giúp tôi tìm vui trong những phút giây thơ thẩn nhất, để quên đi chút sầu muộn âu lo, để thấy cuộc đời này vẫn còn có chút gì đó để nhớ, để thương... 


Cám ơn những thăng trầm của cuộc sống, đã cho tôi nếm đủ mọi mùi vị ngọt bùi, cay đắng của cuộc dời, để nhận ra cuộc sống này là vô thuờng... để từ đó bớt dần "cái tôi"- cái ngã mạn của ngày nào... 


Xin cám ơn tất cả... những ai đã đến trong cuộc đời tôi, và cả những ai tôi chưa từng quen biết. Bởi vì: 


" Trăm năm trước thì ta chưa gặp,
Trăm năm sau biết gặp lại không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau..." 


Và cứ thế mỗi năm, khi mùa Lễ Tạ Ơn đến, tôi lại đi mua những tấm thiệp, hay một chút quà để tặng Mẹ, tặng Chị, tặng những người thân thương, và những nguời đã từng giúp đỡ tôi. 


Cuộc sống này, đôi lúc chúng ta cũng cần nên biểu lộ tình thương yêu của mình, bằng một hành động gì đó cụ thể, dù chỉ là một lời nói "Con thương Mẹ", hay một tấm thiệp, một cành hồng. Tình thương, là phải đuợc cho đi, và phải đuợc đón nhận, bởi lỡ mai này, những nguời thương của chúng ta không còn nữa, thì ngày Lễ Tạ Ơn sẽ có còn ý nghĩa gì không?

Xin cám ơn cuộc đời...



Hoàng Thanh